Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương
Cho Ta Cơ Hội Đ...
Đường tô bất cật đường
2024-09-26 03:15:04
“Không! Hồng Tụ, nàng nhất định phải tin tưởng ta. Ta đối với nàng ấy thật sự không có tình cảm, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu duy nhất một mình nàng!"
"Ta cũng không muốn lấy nàng ta, ta chỉ muốn lấy nàng mà thôi. Hồng Tụ, nàng nhất định phải tin tưởng ta, từ đầu đến cuối trong lòng ta chỉ có nàng là người duy nhất." Nhạc Tê Nguyên vội vàng giải thích.
Hắn nói lại khiến cho An Hồng Tụ cảm thấy rất buồn cười, Nhạc Tê Nguyên cũng là một nam nhân trưởng thành, muốn kết hôn với ai không phải do chính mình quyết định sao? Cho dù cái người đàn bà chanh chua kia ép hắn lấy nữ nhi viên ngoại, nếu hắn không đồng ý, mẹ hắn còn có thể ấn đầu của hắn đi bái đường thành thân sao?
An Hồng Tụ nhếch khóe miệng, không tự giác lộ ra vẻ khinh thường.
"Nếu như ngươi thực không muốn lấy nàng, vậy ngươi sẽ không đồng ý, việc hôn sự này, ngươi đã đồng ý, đã nói lên ngươi vẫn muốn kết hôn với nàng ta."
"Dù sao ngươi cũng là nam nhân, đừng đem hết trách nhiệm đều đổ lên người mẫu thân ngươi, ngươi đã lớn như vậy, cũng không phải con rối, chẳng lẽ việc gì cũng đều muốn nghe theo mẫu thân ngươi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có một chút chủ kiến của mình sao?" An Hồng Tụ nhếch khé môi cười mỉa mai, hiện tại nàng cũng có chút nghĩ không ra người như Nhạc Tê Nguyên như thế nào thi đậu tú tài vậy.
Nàng cảm thấy sâu sắc thay nguyên chủ An Hồng Tụ, cảm thấy không đáng, thích một nam nhân nhu nhược như vậy, đến cuối cùng có thể có kết cục tốt đẹp gì? Còn không phải kết cục là hương tiêu ngọc vẫn?
Cho nên nữ nhân ah, vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất, nam nhân đều là vật ngoài thân. Ai biết hắn đối với ngươi có chân thành hay không, tựa như Nhạc Tê Nguyên luôn nghe lời mẫu thân mình, cho dù hắn thích ngươi thì sao? Hắn cũng sẽ không vì ngươi đi trái lời mẫu thân mình, cho dù nguyên chủ không chết, thật sự gả cho Nhạc Tê Nguyên, sau khi gả cho hắn cũng không khá hơn chút nào
Mà với tính tình Nhạc Tê Nguyên như vậy, trong nhà hoàn toàn không thể giúp An Hồng Tụ. Đến lúc đó cho dù An Hồng Tụ cãi nhau với Vương thị, dựa theo tính tình nguyên chủ thì dù thế nào cũng sẽ bị khi dễ!
Nghĩ đến đây, An Hồng Tụ âm thầm lắc đầu, từ xưa đến nay nữ nhân sống khó khăn hơn nam nhân nhiều, nàng hiện tại sống ở thời đại ăn thịt người không nhổ xương này, nếu muốn sống tốt hơn một chút, cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng kiếm tiền!
Nhạc Tê Nguyên xấu hổ cúi đầu: "Hồng Tụ, nàng nói không sai, chuyện gì ta cũng nghe lời mẫu thân, việc gì cũng phải nghe lời mẫu thân. Phụ thân ta đã mất từ khi ta còn nhỏ, là mẫu thân ta một người đem ta nuôi lớn, mặc dù có đôi khi có chút vô lý, có đôi khi như một người đàn bà chanh chua, nhưng bà cũng là vì muốn tốt cho ta. Mặc dù có chút nịnh bợ cùng ái mộ hư vinh, nhưng dù nói thế nào bà cũng là mẹ ta. Bà muốn cho ta lấy một người có thân gia tốt, cũng là vì để chặng đường tương lai của ta được suôn sẻ hơn."
"Ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy ngươi bây giờ vẫn cùng ta giày vò khốn khổ cái gì? Vậy ngươi nghe theo ý muốn mẫu thân ngươi không tốt sao?" An Hồng Tụ không kiên nhẫn nhíu mày, tức giận nói: "Nhạc Tê Nguyên, ta hiện tại đã đối với ngươi không còn tình cảm nữa rồi, ngươi có cưới hay không cưới nữ nhi viên ngoại cũng đều không làm tổn thương đến ta, ta cũng sẽ không vì ngươi chán sống tìm chết, ta van cầu ngươi, nghe lời mẫu thân ngươi, đừng tới tìm ta nữa, tránh khỏi sau khi mẫu thân ngươi biết chuyện lại tới nhà của ta tìm ta phiền toái."
"Nhưng ta yêu nàng, Hồng Tụ. Ta thật sự yêu nàng, trong lòng ta căn bản là không bỏ xuống được nàng. Hơn nữa ta không thích Chu Mỹ Tình chút nào, nhìn thấy nàng ta liền thấy phiền chán, nàng sao có thể để ta sống cùng nàng ấy?"
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt thương tâm thống khổ, bỗng nhiên, hắn tiến lên một phát bắt được tay An Hồng Tụ, kích động nói: "Hồng Tụ, nàng hãy nghe ta nói, chỉ cần nàng còn nguyện ý ở bên ta, ta sẽ vì nàng phản kháng mẫu thân ta, ta nguyện ý vì nàng mà cùng mẫu thân ta đối nghịch, cho nên, nàng cho ta cơ hội được không?"
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt mong đợi nhìn An Hồng Tụ.
An Hồng Tụ nghe xong lời này có chút không nói nên lời, nàng biết rõ đối với Nhạc Tê Nguyên mà nói, phản kháng lại mẫu thân của mình có lẽ là điều phản nghịch nhất mà hắn có thể làm.
Hắn vậy mà có thể làm được tình trạng như thế này, điều này đã nói lên hai người bọn họ cảm tình thật sự rất sâu. Đáng tiếc vận mệnh trêu người ah, nếu như vẫn là An Hồng Tụ thật sự, có lẽ đã mềm lòng từ lâu rồi.
Nhưng nàng không phải ah...
Nàng thật sự không phải là An Hồng Tụ, cho nên sẽ không vì lời nói của Nhạc Tê Nguyên mà mềm lòng, càng không có khả năng vì nguyên chủ gả cho Nhạc Tê Nguyên.
An Hồng Tụ đang chuẩn bị cự tuyệt, lại đột nhiên cảm thấy trái tim mình có một loại cảm giác nhói đau, tê dại, hốc mắt chua xót, nước mắt ấm áp không kìm được mà tuôn ra.
Nàng đây là làm sao vậy? Rõ ràng nàng đối với Nhạc Tê Nguyên không có cảm tình ah, tại sao lại có loại này cảm giác đau lòng như vậy? Chẳng lẽ ý thức của An Hồng Tụ thật vẫn còn trong cơ thể này?
Hẳn là như vậy, nếu không, nàng làm sao có thể sẽ có loại này cảm thụ này? Đúng lúc này một giọt nước mắt từ hốc mắt An Hồng Tụ chảy xuống, Nhạc Tê Nguyên nhìn thấy An Hồng Tụ rơi lệ, đột nhiên hoảng hốt, kích động nói: "Hồng Tụ, nàng sao lại khóc? Chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai câu nào rồi sao? Nếu như ta nói sai, nàng đừng tức giận, ta không phải cố ý, nàng đừng khóc, nhìn thấy nàng khóc ta rất đau lòng."
Vừa nói vừa luống cuống tay chân muốn giúp An Hồng Tụ lau nước mắt, An Hồng Tụ hất tay Nhạc Tê Nguyên ra: "Ta đã nói rồi, có chuyện gì thì nói, cẩn thận đừng chạm vào ta."
An Hồng Tụ đưa tay lau nước mắt trên mặt, loại cảm giác đau lòng này thật kỳ lạ, đây là cảm giác yêu một người sao?
"Hồng Tụ ta biết rõ nàng trong lòng khó chịu, trong lòng ta cũng đặc biệt khó chịu. Nếu như biết trước sẽ như thế này, ta đã sớm phản đối mẫu thân ta, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mẫu thân ta đi lấy Chu Mỹ Tình, ta nhất định kiên định ở bên nàng. Nhưng sự tình đã phát triển đến bước này rồi, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn muốn làm theo trái tim mình, không phải sao?"
Thấy những giọt nước mắt của An Hồng Tụ, Nhạc Tê Nguyên cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Theo Nhạc Tê Nguyên, những lời quyết tuyệt vừa rồi mà An Hồng Tụ nói, bất quá là gắng gượng mà thôi, nàng chắc chắn vẫn còn yêu mình, chỉ có điều những chuyện trước kia làm cho nàng tổn thương thấu tâm, cho nên nàng mới biểu hiện làm ra một bộ dáng không yêu mình.
Chỉ cần hắn lại thêm một phần lực, Hồng Tụ sẽ lại hồi tâm chuyển ý. Trước kia hai người bọn họ điềm mật, ngọt ngào như vậy, nếu như không phải mẫu thân hắn cản trở, nói không chừng hắn và An Hồng Tụ hiện tại cũng đã có hài tử rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Tê Nguyên lại tràn ngập hi vọng.
"Hồng Tụ, nếu nàng vẫn còn tình cảm với ta, đừng cứng miệng nữa. Nàng như vậy đối với chúng ta đều không tốt, nàng đè nén tình cảm của mình đối với thân thể không tốt, hơn nữa còn để cho ta cảm thấy rất tổn thương. Nàng cứ thừa nhận đi, nàng vẫn thích ta đúng không?" Nhạc Tê Nguyên lòng tràn đầy vui mừng nói.
An Hồng Tụ nhất thời không nói nên lời, vốn vừa rồi đã có thể giải thích rõ ràng, nhưng giọt nước mắt không thể giải thích này lại khiến nàng không thể giải thích được nữa. Nàng hiện tại có thể làm sao bây giờ, Nhạc Tê Nguyên bề ngoài nhìn văn nhược yếu đuối, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn khó chơi như vậy?
"Ta cũng không muốn lấy nàng ta, ta chỉ muốn lấy nàng mà thôi. Hồng Tụ, nàng nhất định phải tin tưởng ta, từ đầu đến cuối trong lòng ta chỉ có nàng là người duy nhất." Nhạc Tê Nguyên vội vàng giải thích.
Hắn nói lại khiến cho An Hồng Tụ cảm thấy rất buồn cười, Nhạc Tê Nguyên cũng là một nam nhân trưởng thành, muốn kết hôn với ai không phải do chính mình quyết định sao? Cho dù cái người đàn bà chanh chua kia ép hắn lấy nữ nhi viên ngoại, nếu hắn không đồng ý, mẹ hắn còn có thể ấn đầu của hắn đi bái đường thành thân sao?
An Hồng Tụ nhếch khóe miệng, không tự giác lộ ra vẻ khinh thường.
"Nếu như ngươi thực không muốn lấy nàng, vậy ngươi sẽ không đồng ý, việc hôn sự này, ngươi đã đồng ý, đã nói lên ngươi vẫn muốn kết hôn với nàng ta."
"Dù sao ngươi cũng là nam nhân, đừng đem hết trách nhiệm đều đổ lên người mẫu thân ngươi, ngươi đã lớn như vậy, cũng không phải con rối, chẳng lẽ việc gì cũng đều muốn nghe theo mẫu thân ngươi sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có một chút chủ kiến của mình sao?" An Hồng Tụ nhếch khé môi cười mỉa mai, hiện tại nàng cũng có chút nghĩ không ra người như Nhạc Tê Nguyên như thế nào thi đậu tú tài vậy.
Nàng cảm thấy sâu sắc thay nguyên chủ An Hồng Tụ, cảm thấy không đáng, thích một nam nhân nhu nhược như vậy, đến cuối cùng có thể có kết cục tốt đẹp gì? Còn không phải kết cục là hương tiêu ngọc vẫn?
Cho nên nữ nhân ah, vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất, nam nhân đều là vật ngoài thân. Ai biết hắn đối với ngươi có chân thành hay không, tựa như Nhạc Tê Nguyên luôn nghe lời mẫu thân mình, cho dù hắn thích ngươi thì sao? Hắn cũng sẽ không vì ngươi đi trái lời mẫu thân mình, cho dù nguyên chủ không chết, thật sự gả cho Nhạc Tê Nguyên, sau khi gả cho hắn cũng không khá hơn chút nào
Mà với tính tình Nhạc Tê Nguyên như vậy, trong nhà hoàn toàn không thể giúp An Hồng Tụ. Đến lúc đó cho dù An Hồng Tụ cãi nhau với Vương thị, dựa theo tính tình nguyên chủ thì dù thế nào cũng sẽ bị khi dễ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, An Hồng Tụ âm thầm lắc đầu, từ xưa đến nay nữ nhân sống khó khăn hơn nam nhân nhiều, nàng hiện tại sống ở thời đại ăn thịt người không nhổ xương này, nếu muốn sống tốt hơn một chút, cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng kiếm tiền!
Nhạc Tê Nguyên xấu hổ cúi đầu: "Hồng Tụ, nàng nói không sai, chuyện gì ta cũng nghe lời mẫu thân, việc gì cũng phải nghe lời mẫu thân. Phụ thân ta đã mất từ khi ta còn nhỏ, là mẫu thân ta một người đem ta nuôi lớn, mặc dù có đôi khi có chút vô lý, có đôi khi như một người đàn bà chanh chua, nhưng bà cũng là vì muốn tốt cho ta. Mặc dù có chút nịnh bợ cùng ái mộ hư vinh, nhưng dù nói thế nào bà cũng là mẹ ta. Bà muốn cho ta lấy một người có thân gia tốt, cũng là vì để chặng đường tương lai của ta được suôn sẻ hơn."
"Ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy ngươi bây giờ vẫn cùng ta giày vò khốn khổ cái gì? Vậy ngươi nghe theo ý muốn mẫu thân ngươi không tốt sao?" An Hồng Tụ không kiên nhẫn nhíu mày, tức giận nói: "Nhạc Tê Nguyên, ta hiện tại đã đối với ngươi không còn tình cảm nữa rồi, ngươi có cưới hay không cưới nữ nhi viên ngoại cũng đều không làm tổn thương đến ta, ta cũng sẽ không vì ngươi chán sống tìm chết, ta van cầu ngươi, nghe lời mẫu thân ngươi, đừng tới tìm ta nữa, tránh khỏi sau khi mẫu thân ngươi biết chuyện lại tới nhà của ta tìm ta phiền toái."
"Nhưng ta yêu nàng, Hồng Tụ. Ta thật sự yêu nàng, trong lòng ta căn bản là không bỏ xuống được nàng. Hơn nữa ta không thích Chu Mỹ Tình chút nào, nhìn thấy nàng ta liền thấy phiền chán, nàng sao có thể để ta sống cùng nàng ấy?"
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt thương tâm thống khổ, bỗng nhiên, hắn tiến lên một phát bắt được tay An Hồng Tụ, kích động nói: "Hồng Tụ, nàng hãy nghe ta nói, chỉ cần nàng còn nguyện ý ở bên ta, ta sẽ vì nàng phản kháng mẫu thân ta, ta nguyện ý vì nàng mà cùng mẫu thân ta đối nghịch, cho nên, nàng cho ta cơ hội được không?"
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt mong đợi nhìn An Hồng Tụ.
An Hồng Tụ nghe xong lời này có chút không nói nên lời, nàng biết rõ đối với Nhạc Tê Nguyên mà nói, phản kháng lại mẫu thân của mình có lẽ là điều phản nghịch nhất mà hắn có thể làm.
Hắn vậy mà có thể làm được tình trạng như thế này, điều này đã nói lên hai người bọn họ cảm tình thật sự rất sâu. Đáng tiếc vận mệnh trêu người ah, nếu như vẫn là An Hồng Tụ thật sự, có lẽ đã mềm lòng từ lâu rồi.
Nhưng nàng không phải ah...
Nàng thật sự không phải là An Hồng Tụ, cho nên sẽ không vì lời nói của Nhạc Tê Nguyên mà mềm lòng, càng không có khả năng vì nguyên chủ gả cho Nhạc Tê Nguyên.
An Hồng Tụ đang chuẩn bị cự tuyệt, lại đột nhiên cảm thấy trái tim mình có một loại cảm giác nhói đau, tê dại, hốc mắt chua xót, nước mắt ấm áp không kìm được mà tuôn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đây là làm sao vậy? Rõ ràng nàng đối với Nhạc Tê Nguyên không có cảm tình ah, tại sao lại có loại này cảm giác đau lòng như vậy? Chẳng lẽ ý thức của An Hồng Tụ thật vẫn còn trong cơ thể này?
Hẳn là như vậy, nếu không, nàng làm sao có thể sẽ có loại này cảm thụ này? Đúng lúc này một giọt nước mắt từ hốc mắt An Hồng Tụ chảy xuống, Nhạc Tê Nguyên nhìn thấy An Hồng Tụ rơi lệ, đột nhiên hoảng hốt, kích động nói: "Hồng Tụ, nàng sao lại khóc? Chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai câu nào rồi sao? Nếu như ta nói sai, nàng đừng tức giận, ta không phải cố ý, nàng đừng khóc, nhìn thấy nàng khóc ta rất đau lòng."
Vừa nói vừa luống cuống tay chân muốn giúp An Hồng Tụ lau nước mắt, An Hồng Tụ hất tay Nhạc Tê Nguyên ra: "Ta đã nói rồi, có chuyện gì thì nói, cẩn thận đừng chạm vào ta."
An Hồng Tụ đưa tay lau nước mắt trên mặt, loại cảm giác đau lòng này thật kỳ lạ, đây là cảm giác yêu một người sao?
"Hồng Tụ ta biết rõ nàng trong lòng khó chịu, trong lòng ta cũng đặc biệt khó chịu. Nếu như biết trước sẽ như thế này, ta đã sớm phản đối mẫu thân ta, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mẫu thân ta đi lấy Chu Mỹ Tình, ta nhất định kiên định ở bên nàng. Nhưng sự tình đã phát triển đến bước này rồi, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn muốn làm theo trái tim mình, không phải sao?"
Thấy những giọt nước mắt của An Hồng Tụ, Nhạc Tê Nguyên cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Theo Nhạc Tê Nguyên, những lời quyết tuyệt vừa rồi mà An Hồng Tụ nói, bất quá là gắng gượng mà thôi, nàng chắc chắn vẫn còn yêu mình, chỉ có điều những chuyện trước kia làm cho nàng tổn thương thấu tâm, cho nên nàng mới biểu hiện làm ra một bộ dáng không yêu mình.
Chỉ cần hắn lại thêm một phần lực, Hồng Tụ sẽ lại hồi tâm chuyển ý. Trước kia hai người bọn họ điềm mật, ngọt ngào như vậy, nếu như không phải mẫu thân hắn cản trở, nói không chừng hắn và An Hồng Tụ hiện tại cũng đã có hài tử rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Tê Nguyên lại tràn ngập hi vọng.
"Hồng Tụ, nếu nàng vẫn còn tình cảm với ta, đừng cứng miệng nữa. Nàng như vậy đối với chúng ta đều không tốt, nàng đè nén tình cảm của mình đối với thân thể không tốt, hơn nữa còn để cho ta cảm thấy rất tổn thương. Nàng cứ thừa nhận đi, nàng vẫn thích ta đúng không?" Nhạc Tê Nguyên lòng tràn đầy vui mừng nói.
An Hồng Tụ nhất thời không nói nên lời, vốn vừa rồi đã có thể giải thích rõ ràng, nhưng giọt nước mắt không thể giải thích này lại khiến nàng không thể giải thích được nữa. Nàng hiện tại có thể làm sao bây giờ, Nhạc Tê Nguyên bề ngoài nhìn văn nhược yếu đuối, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn khó chơi như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro