Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương
Nàng Thích Ngườ...
Đường tô bất cật đường
2024-09-26 03:15:04
Editor: Hân Hân
Hai người bọn họ cũng đã ở chỗ này giằng co hơn nửa canh giờ rồi, vậy mà hắn vẫn không định buông tha nàng, ý thức của nguyên chủ còn lưu lại trong thân thể này, rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ?
An Hồng Tụ ảo não thở dài, cảm thấy lão thiên gia lại chơi nàng.
Nhìn thấy An Hồng Tụ không nói lời nào, Nhạc Tê Nguyên cho rằng nàng chấp nhận lời của mình nên càng thêm vui vẻ nói: "Hồng Tụ nàng yên tâm, hôm nay ta trở về sẽ cùng mẫu thân ta nói rõ ràng, ta nhất định hòa ly với Chu Mỹ Tình, Hồng Tụ, nàng yên tâm, đời này người ta muốn kết hôn cũng chỉ có một người là Hồng Tụ nàng, lần này ta sẽ kiên quyết, cùng nàng phản kháng lại họ."
Đại ca, ta không phải ý tứ này ah! Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi.
An Hồng Tụ ở trong lòng kêu rên, xem ra nàng chỉ còn cách nói cho Nhạc Tê Nguyên biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của An Hồng Tụ thật rồi, bởi vì An Hồng Tụ thật vốn cũng không phải là vì tình tự sát mà là trượt chân rơi xuống nước. Thay vì để hắn không ngừng làm phiền mình, còn không bằng đem sự thật nói cho hắn biết.
"Nhạc Tê Nguyên, trước tiên ngươi hãy bình tĩnh một chút, ta cũng không có mạnh mẽ như ngươi nghĩ. Bởi vì không thể ở bên ngươi nên vì tình tự sát? Hơn nữa, ta trông giống một kẻ ngu ngốc như vậy sao? Tình yêu là đáng quý, nhưng mạng sống còn quý hơn, ta như thế nào sẽ vì một người nam nhân đi tự sát?"
Nghe những lời An Hồng Tụ nói xong, Nhạc Tê Nguyên sửng sốt một chút: "Lời này của nàng là có ý gì, nàng không phải là vì ta đi tự sát, vậy tại sao nàng phải tự sát? Không lẽ nàng thích người khác?"
An Hồng Tụ không nói nên lời: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy, ta nhất định phải là vì tình tự sát sao? Ta không thể trượt chân rơi xuống nước sao?"
An Hồng Tụ thở dài, nói tiếp: "Việc này chính là do các ngươi suy đoán lung tung, ta không phải vì tình tự sát, chỉ tại đêm đó ta đi dạo bên bờ sông một lúc, không chú ý trượt chân vô tình rơi xuống nước, ta lại không biết bơi nên suýt chết đuối thôi."
"Hồng Tụ, nàng đang đùa ta à? Sao nàng có thể ngốc như vậy? Còn trượt chân rơi xuống nước, cho dù nàng vẫn còn giận ta cũng không cần phải bịa ra lời nói dối như vậy.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Nhạc Tê Nguyên vẫn có chút hoảng sợ.
"Sao ta phải lừa ngươi, ta không cần phải dùng loại chuyện này đi lừa ngươi. Ta thật sự chỉ là vô ý rơi xuống nước mà thôi, cũng không phải là vì ngươi đi tự sát. Không phải ngươi đã kết hôn cùng nữ nhi của Chu viên ngoại sao? Đã cưới nàng thì ngươi phải có trách nhiệm đối tốt với nàng. Ngươi đã phụ ta rồi, đừng lại phụ nàng ta nữa.”
"Nhưng mà ta thật sự không yêu nàng ấy, từ đầu đến cuối trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ta đều sẽ nghĩ tới nàng, sẽ nhịn không được suy nghĩ là bởi vì nàng ấy mới khiến hai chúng ta xa nhau, là bởi vì nàng ấy mới dẫn đến nàng gặp chuyện không may, nàng lại muốn ta đối xử tốt với nàng ấy, ta thật sự làm không được, Hồng Tụ."
"Ngươi có đối xử tốt hay không không liên quan đến ta, quan hệ của hai người thế nào cũng không liên quan đến ta. Ngươi bây giờ đã thành trượng phu của nàng ta, ngươi có thấy nói những lời này với ta có hơi thừa không? Ta cũng phải gả chồng, ngươi ngày ngày quấn lấy ta như thế này, đối với thanh danh của ta thật không tốt, hay là ngươi hi vọng ta mang tiếng xấu không gả ra được?"
An Hồng Tụ không kiên nhẫn nói. Cảm thấy may mắn là ở thời cổ đại, nếu ở thời hiện đại, nàng sẽ bị mắng là tiểu tam đến chết ah!
Nàng chưa từng thấy nam nhân nào lằng nhằng như Nhạc Tê Nguyên, đã nói rõ ràng với hắn như vậy rồi, còn muốn dây dưa không ngừng. Hắn đến cùng muốn thế nào?! Chẳng lẽ phải ép chết nàng mới được?
Nhìn thấy vẻ mặt An Hồng Tụ không kiên nhẫn, Nhạc Tê Nguyên không muốn tin rằng sâu trong đáy lòng An Hồng Tụ sẽ bày ra biểu cảm như vậy với mình, trong lòng yên lặng tự an ủi bản thân, An Hồng Tụ chỉ là bởi vì quá tức giận nên mới phải như vậy, chỉ cần mình dỗ dành nàng tốt, nàng chắc chắn sẽ tha thứ cho mình.
Vì vậy Nhạc Tê Nguyên ôn tồn mà dỗ dành: "Hồng Tụ, sao nàng nhất định phải quyết đoán như vậy, ta không tin nàng sẽ thích được người khác, nếu nàng muốn gả thì nhất định phải gả cho ta, ta nhất định tìm cách giải quyết hôn sự với Chu Mỹ Tình, sau đó đến lấy nàng."
Nhìn thấy bộ dạng một mực không chịu giác ngộ của Nhạc Tê Nguyên, An Hồng Tụ cảm giác phổi mình sắp nổ tung: "Nhạc Tê Nguyên, để ta nói lại cho ngươi biết, hai người chúng ta hiện tại đã không có bất cứ quan hệ nào, đừng đến tìm ta nữa, nếu ngươi tới một lần ta liền đuổi một lần, nếu ngươi cảm thấy giữ được mặt mũi thì cứ đến!"
Mặc kệ An Hồng Tụ biểu hiện ra bộ dáng tức giận cỡ nào, Nhạc Tê Nguyên vẫn cho rằng An Hồng Tụ đang tỏ vẻ nóng nảy, nàng khẳng định vẫn yêu mình, trong lòng nàng vẫn còn mình.
Dù sao đây là lần đầu hai người gặp nhau sau khi nàng gặp chuyện không may, giữa hai người vẫn còn rất nhiều khoảng cách cần phải từ từ xoa dịu. Chuyện này tuyệt đối không được gấp, nếu như ép An Hồng Tụ, khả năng nàng thật sự không gặp mình nữa, như vậy chẳng phải là được không bù mất?
Hơn nữa, hôm nay hắn tới chỉ là muốn nhìn An Hồng Tụ một chút, nhìn thấy nàng vẫn bình yên vô sự hắn liền yên tâm, những chuyện khác sau này hẵng nói.
Nhạc Tê Nguyên cười ấm áp, ôn nhuận nói : "An Hồng Tụ, ta biết rõ trong lòng nàng vẫn còn tức giận, ta có thể hiểu được. Không sao cả, chỉ cần nàng có thể hả giận, thế nào cũng được, cho dù nàng muốn đánh ta cũng không sao. Nhất định đừng giữ trong lòng, giữ lâu sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nhạc Tê Nguyên vừa nói vừa nhặt cây gậy An Tiểu Bắc đã dùng đánh hắn từ dưới đất lên đưa cho An Hồng Tụ: "Hồng Tụ, cho nàng đánh ta mấy gậy để hả giận.”
An Hồng Tụ cảm thấy không nói nên lời, nàng đẩy cây gậy ra, thở dài thật sâu để kìm nén cơn tức giận, sau đó nói: "Nhạc Tê Nguyên, hiện tại ta thật sự là bội phục ngươi, là ai đã nói trong trăm người vô dụng nhất là lời nói của thư sinh, thư sinh giở trò vô lại quả thực không người có thể địch! Nhạc Tê Nguyên, ta cho ngươi biết, ta đã nói rõ với ngươi, dù ngươi có muốn hay không thì ta và ngươi đã không còn liên quan gì, cho nên hiện tại thỉnh ngươi rời khỏi nhà ta ngay lập tức!.
Thấy An Hồng Tụ thật sự nóng nảy, Nhạc Tê Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Được, được, ta đi ngay, Hồng Tụ, nàng nhất định không nên tức giận, bây giờ nàng không muốn gặp ta, ta đây đi là được rồi. Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ quay lại."
An Hồng Tụ quả thực bó tay rồi, ngươi cho rằng ngươi là Sói Xám!*Còn lại đến! (*:Tên nhân vật trong phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám) (Editor Hân Hân: Sorry vì làm phiền mọi người nhưng mà dịch tới khúc này ta cười xỉu).
Nhạc Tê Nguyên nói xong liền lấy trong người ra một chút bạc: "Hồng Tụ, ta biết điều kiện nhà nàng không tốt, số bạc này nàng cứ cầm dùng, nếu không đủ thì hãy tới tìm ta."
"Đem bạc của ngươi về đi, nhà của chúng ta cho dù có nghèo đến đâu cũng không cần ngươi bố thí. Số bạc này là ngươi tự mình kiếm được sao? Hẳn là viên ngoại tiểu thư đưa cho ngươi a, Nhạc Tê Nguyên, sao ngươi da mặt dày như vậy? Dùng tiền ăn cơm mềm đem bố thí, tiền này ngươi cầm mà cũng không cảm giác chột dạ sao?!" An Hồng Tụ ghét bỏ nhíu mày, hận không thể một cước đem cái người này đạp ra ngoài.
Huống hồ, nàng cũng thật không ngờ Nhạc Tê Nguyên vậy mà lại cho nàng tiền, đây quả thực là đang sỉ nhục nàng mà!
Hai người bọn họ cũng đã ở chỗ này giằng co hơn nửa canh giờ rồi, vậy mà hắn vẫn không định buông tha nàng, ý thức của nguyên chủ còn lưu lại trong thân thể này, rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ?
An Hồng Tụ ảo não thở dài, cảm thấy lão thiên gia lại chơi nàng.
Nhìn thấy An Hồng Tụ không nói lời nào, Nhạc Tê Nguyên cho rằng nàng chấp nhận lời của mình nên càng thêm vui vẻ nói: "Hồng Tụ nàng yên tâm, hôm nay ta trở về sẽ cùng mẫu thân ta nói rõ ràng, ta nhất định hòa ly với Chu Mỹ Tình, Hồng Tụ, nàng yên tâm, đời này người ta muốn kết hôn cũng chỉ có một người là Hồng Tụ nàng, lần này ta sẽ kiên quyết, cùng nàng phản kháng lại họ."
Đại ca, ta không phải ý tứ này ah! Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi.
An Hồng Tụ ở trong lòng kêu rên, xem ra nàng chỉ còn cách nói cho Nhạc Tê Nguyên biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của An Hồng Tụ thật rồi, bởi vì An Hồng Tụ thật vốn cũng không phải là vì tình tự sát mà là trượt chân rơi xuống nước. Thay vì để hắn không ngừng làm phiền mình, còn không bằng đem sự thật nói cho hắn biết.
"Nhạc Tê Nguyên, trước tiên ngươi hãy bình tĩnh một chút, ta cũng không có mạnh mẽ như ngươi nghĩ. Bởi vì không thể ở bên ngươi nên vì tình tự sát? Hơn nữa, ta trông giống một kẻ ngu ngốc như vậy sao? Tình yêu là đáng quý, nhưng mạng sống còn quý hơn, ta như thế nào sẽ vì một người nam nhân đi tự sát?"
Nghe những lời An Hồng Tụ nói xong, Nhạc Tê Nguyên sửng sốt một chút: "Lời này của nàng là có ý gì, nàng không phải là vì ta đi tự sát, vậy tại sao nàng phải tự sát? Không lẽ nàng thích người khác?"
An Hồng Tụ không nói nên lời: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy, ta nhất định phải là vì tình tự sát sao? Ta không thể trượt chân rơi xuống nước sao?"
An Hồng Tụ thở dài, nói tiếp: "Việc này chính là do các ngươi suy đoán lung tung, ta không phải vì tình tự sát, chỉ tại đêm đó ta đi dạo bên bờ sông một lúc, không chú ý trượt chân vô tình rơi xuống nước, ta lại không biết bơi nên suýt chết đuối thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hồng Tụ, nàng đang đùa ta à? Sao nàng có thể ngốc như vậy? Còn trượt chân rơi xuống nước, cho dù nàng vẫn còn giận ta cũng không cần phải bịa ra lời nói dối như vậy.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Nhạc Tê Nguyên vẫn có chút hoảng sợ.
"Sao ta phải lừa ngươi, ta không cần phải dùng loại chuyện này đi lừa ngươi. Ta thật sự chỉ là vô ý rơi xuống nước mà thôi, cũng không phải là vì ngươi đi tự sát. Không phải ngươi đã kết hôn cùng nữ nhi của Chu viên ngoại sao? Đã cưới nàng thì ngươi phải có trách nhiệm đối tốt với nàng. Ngươi đã phụ ta rồi, đừng lại phụ nàng ta nữa.”
"Nhưng mà ta thật sự không yêu nàng ấy, từ đầu đến cuối trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ta đều sẽ nghĩ tới nàng, sẽ nhịn không được suy nghĩ là bởi vì nàng ấy mới khiến hai chúng ta xa nhau, là bởi vì nàng ấy mới dẫn đến nàng gặp chuyện không may, nàng lại muốn ta đối xử tốt với nàng ấy, ta thật sự làm không được, Hồng Tụ."
"Ngươi có đối xử tốt hay không không liên quan đến ta, quan hệ của hai người thế nào cũng không liên quan đến ta. Ngươi bây giờ đã thành trượng phu của nàng ta, ngươi có thấy nói những lời này với ta có hơi thừa không? Ta cũng phải gả chồng, ngươi ngày ngày quấn lấy ta như thế này, đối với thanh danh của ta thật không tốt, hay là ngươi hi vọng ta mang tiếng xấu không gả ra được?"
An Hồng Tụ không kiên nhẫn nói. Cảm thấy may mắn là ở thời cổ đại, nếu ở thời hiện đại, nàng sẽ bị mắng là tiểu tam đến chết ah!
Nàng chưa từng thấy nam nhân nào lằng nhằng như Nhạc Tê Nguyên, đã nói rõ ràng với hắn như vậy rồi, còn muốn dây dưa không ngừng. Hắn đến cùng muốn thế nào?! Chẳng lẽ phải ép chết nàng mới được?
Nhìn thấy vẻ mặt An Hồng Tụ không kiên nhẫn, Nhạc Tê Nguyên không muốn tin rằng sâu trong đáy lòng An Hồng Tụ sẽ bày ra biểu cảm như vậy với mình, trong lòng yên lặng tự an ủi bản thân, An Hồng Tụ chỉ là bởi vì quá tức giận nên mới phải như vậy, chỉ cần mình dỗ dành nàng tốt, nàng chắc chắn sẽ tha thứ cho mình.
Vì vậy Nhạc Tê Nguyên ôn tồn mà dỗ dành: "Hồng Tụ, sao nàng nhất định phải quyết đoán như vậy, ta không tin nàng sẽ thích được người khác, nếu nàng muốn gả thì nhất định phải gả cho ta, ta nhất định tìm cách giải quyết hôn sự với Chu Mỹ Tình, sau đó đến lấy nàng."
Nhìn thấy bộ dạng một mực không chịu giác ngộ của Nhạc Tê Nguyên, An Hồng Tụ cảm giác phổi mình sắp nổ tung: "Nhạc Tê Nguyên, để ta nói lại cho ngươi biết, hai người chúng ta hiện tại đã không có bất cứ quan hệ nào, đừng đến tìm ta nữa, nếu ngươi tới một lần ta liền đuổi một lần, nếu ngươi cảm thấy giữ được mặt mũi thì cứ đến!"
Mặc kệ An Hồng Tụ biểu hiện ra bộ dáng tức giận cỡ nào, Nhạc Tê Nguyên vẫn cho rằng An Hồng Tụ đang tỏ vẻ nóng nảy, nàng khẳng định vẫn yêu mình, trong lòng nàng vẫn còn mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao đây là lần đầu hai người gặp nhau sau khi nàng gặp chuyện không may, giữa hai người vẫn còn rất nhiều khoảng cách cần phải từ từ xoa dịu. Chuyện này tuyệt đối không được gấp, nếu như ép An Hồng Tụ, khả năng nàng thật sự không gặp mình nữa, như vậy chẳng phải là được không bù mất?
Hơn nữa, hôm nay hắn tới chỉ là muốn nhìn An Hồng Tụ một chút, nhìn thấy nàng vẫn bình yên vô sự hắn liền yên tâm, những chuyện khác sau này hẵng nói.
Nhạc Tê Nguyên cười ấm áp, ôn nhuận nói : "An Hồng Tụ, ta biết rõ trong lòng nàng vẫn còn tức giận, ta có thể hiểu được. Không sao cả, chỉ cần nàng có thể hả giận, thế nào cũng được, cho dù nàng muốn đánh ta cũng không sao. Nhất định đừng giữ trong lòng, giữ lâu sẽ không tốt cho sức khỏe."
Nhạc Tê Nguyên vừa nói vừa nhặt cây gậy An Tiểu Bắc đã dùng đánh hắn từ dưới đất lên đưa cho An Hồng Tụ: "Hồng Tụ, cho nàng đánh ta mấy gậy để hả giận.”
An Hồng Tụ cảm thấy không nói nên lời, nàng đẩy cây gậy ra, thở dài thật sâu để kìm nén cơn tức giận, sau đó nói: "Nhạc Tê Nguyên, hiện tại ta thật sự là bội phục ngươi, là ai đã nói trong trăm người vô dụng nhất là lời nói của thư sinh, thư sinh giở trò vô lại quả thực không người có thể địch! Nhạc Tê Nguyên, ta cho ngươi biết, ta đã nói rõ với ngươi, dù ngươi có muốn hay không thì ta và ngươi đã không còn liên quan gì, cho nên hiện tại thỉnh ngươi rời khỏi nhà ta ngay lập tức!.
Thấy An Hồng Tụ thật sự nóng nảy, Nhạc Tê Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Được, được, ta đi ngay, Hồng Tụ, nàng nhất định không nên tức giận, bây giờ nàng không muốn gặp ta, ta đây đi là được rồi. Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ quay lại."
An Hồng Tụ quả thực bó tay rồi, ngươi cho rằng ngươi là Sói Xám!*Còn lại đến! (*:Tên nhân vật trong phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám) (Editor Hân Hân: Sorry vì làm phiền mọi người nhưng mà dịch tới khúc này ta cười xỉu).
Nhạc Tê Nguyên nói xong liền lấy trong người ra một chút bạc: "Hồng Tụ, ta biết điều kiện nhà nàng không tốt, số bạc này nàng cứ cầm dùng, nếu không đủ thì hãy tới tìm ta."
"Đem bạc của ngươi về đi, nhà của chúng ta cho dù có nghèo đến đâu cũng không cần ngươi bố thí. Số bạc này là ngươi tự mình kiếm được sao? Hẳn là viên ngoại tiểu thư đưa cho ngươi a, Nhạc Tê Nguyên, sao ngươi da mặt dày như vậy? Dùng tiền ăn cơm mềm đem bố thí, tiền này ngươi cầm mà cũng không cảm giác chột dạ sao?!" An Hồng Tụ ghét bỏ nhíu mày, hận không thể một cước đem cái người này đạp ra ngoài.
Huống hồ, nàng cũng thật không ngờ Nhạc Tê Nguyên vậy mà lại cho nàng tiền, đây quả thực là đang sỉ nhục nàng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro