Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương
Tới Cửa
Đường tô bất cật đường
2024-09-26 03:15:04
Lời nói của An Hồng Tụ khiến cho Nhạc Tê Nguyên cảm thấy thật mất mặt, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, hắn thấy những gì An Hồng Tụ nói cũng đúng nên cũng không tức giận, hắn đem tiền đặt dưới đất trước mặt An Hồng Tụ. Ấm giọng nói: "Hồng Tụ, bây giờ nàng đang tức giận, nàng nói ta như nào cũng được, số tiền này ta để đây cho nàng, hôm nay ta đi, về sau lại tới tìm nàng, hi vọng đến lúc đó nàng có thể bớt giận."
Nhạc Tê Nguyên nhanh chóng đặt tiền xuống đất rồi quay người bỏ chạy, hắn sợ nếu chậm một chút An Hồng Tụ sẽ đuổi theo đem tiền trả lại cho hắn.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của Nhạc Tê Nguyên, An Hồng Tụ cảm thấy bất lực, lại nhìn số tiền trên đất nàng càng bất lực hơn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Số tiền này nên làm cái gì bây giờ? Nàng chắc chắc không thể nhận, nhưng nếu mặc kệ ném ở chỗ này thì chẳng phải tiện nghi người khác sao?
Được rồi, vẫn là nhặt lên trước, ngày mai đến nhà hắn trả lại cho hắn
An Hồng Tụ thở dài nhặt tiền dưới đất lên. Số tiền này không nhiều cũng không ít, tổng cộng bảy tám lượng bạc. Đối với một gia đình giàu có mà nói thì đây bất quá là một ít bạc lẻ, nhưng đối với nhà bọn họ thì số tiền này cũng có thể xem như một khoản tiền lớn.
"Ai, đáng tiếc số tiền này thật sự không thể nhận, nếu không thì đột nhiên nhặt được bảy tám lượng bạc thì vui biết bao a.”
Cầm bảy tám lượng bạc, An Hồng Tụ vào nhà. An Tiểu Bắc trốn trong phòng vừa nhìn thấy An Hồng Tụ liền sốt ruột chạy tới hỏi: "Tỷ tỷ, người kia có làm gì thương tổn tỷ không? Tỷ sẽ không lại tin lời hắn dỗ ngon ngọt nữa phải không?"
" Không có, yên tâm đi, tiểu quỷ đệ còn chưa lớn mà đã quản chuyện cũng không ít." An Hồng Tụ buồn cười vuốt tóc An Tiểu Bắc, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và ấm áp khó tả. Nàng nghĩ có người nhà quan tâm cảm giác thật tốt.
"Vậy thì đệ an tâm rồi." An Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn An Hồng Tụ như tiểu đại nhân nói: "Nhưng mà tỷ tỷ nhất định phải nhớ kỹ người kia không phải người tốt lành, mẫu thân hắn lại càng không phải là người tốt lành gì, chuyện liên quan cả nhà bọn họ sẽ không có kết quả tốt gì."
"Được rồi được rồi, tỷ đã biết, tiểu quỷ, nhanh đi chơi đi"
Nhìn thái độ của An Tiểu Bắc, An Hồng Tụ biết rõ chuyện bảy tám lượng bạc này tuyệt đối không thể để người khác biết được. Nếu không nàng không thể giải thích rõ ràng, được nam nhân có vợ cho bảy tám lượng bạc mà không có chuyện gì sao? Nếu như bị người khác biết dược, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Bất lực thở dài, An Hồng Tụ lấy ra một mảnh vải, đem số bạc kia gói kỹ. Quyết định ngày mai sẽ lặng lẽ đến nhà Nhạc Tê Nguyên, đem số tiền kia trả lại cho hắn.
Editor: Hân Hân
Sáng sớm hôm sau, An Hồng Tú lấy cớ đi lên núi hái thuốc, lúc đi còn giả vờ cầm một cái giỏ.
Sau khi Nhạc Tê Nguyên cưới nữ nhi của Chu viên ngoại, Chu viên ngoại đã tặng cho hắn một khoảng sân nhỏ làm quà cưới và một ngôi nhà trên thị trấn cách thôn bọn họ một chặng đường dài.
An Hồng Tụ vác giỏ đi trên đường, trong lòng thầm than thở: Mẹ kiếp Nhạc Tê Nguyên, thà không đưa số tiền này cho nàng thì bây giờ nàng đâu cần phải đi đến trấn xa như vậy. Hết lần này đến lần khác, chỉ sợ mệt chết nàng!
Cứ như vậy, An Hồng Tụ trong lòng đầy oán khí đi đến trấn.
Sau khi đến thị trấn, nàng phát hiện mình không biết Nhạc Tê Nguyên sống ở đâu nên chỉ có thể hỏi thăm những người qua đường, cuối cùng An Hồng Tụ cũng tìm được nhà của hắn.
Đứng trước cửa nhà Nhạc Tê Nguyên, nhìn vào khoảng sân độc lập xa hoa, An Hồng Tụ thở dài: “Có tiền thật sự tốt. Con rể có nơi ở tốt như vậy, chẳng trách mẹ của Nhạc tê Nguyên, Vương Thị, bất kể như thế nào cũng phải làm cho con mình lấy nữ nhi viên ngoại.
Lắc đầu, An Hồng Tú bước tới chuẩn bị gõ cửa. Nhưng trước khi nàng kịp gõ cửa, cửa sân đã mở ra, có người ừ bên trong đi ra.
Sau khi thấy rõ người tới, An Hồng Tụ âm thầm mắng một câu, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Gặp ai không gặp, kể cả đụng phải tân nương của Nhạc Tê Nguyên cũng được, sao lại hết lần này tới lần khác gặp được cái lão bà khó tính này?!
Vương thị đang vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy An Hồng Tụ đang đứng ở cửa, khuôn mặt mập mạp lập tức sầm xuống.
"Tiểu yêu tinh ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn trượng phu người khác đến tận cửa nhà, ta vừa bảo con trai ta không cho hắn đi tìm ngươi, không ngờ ta lại quên coi chừng ngươi tới chỗ hắn. An Hồng Tụ chưa kịp nói gì thì Vương Thị đã lớn tiếng chửi bới.
"An Hồng Tụ, sao ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy? Ngươi không biết con trai ta đã có thê tử rồi sao? Hay là ngươi cho rằng con trai ta sẽ ly hôn rồi lấy con nhóc nông thôn quê mùa như ngươi?"
"Nếu đây là ý đồ của ngươi, vậy ta hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là đang nằm mơ thôi. Chỉ cần ta còn có thể thở, ngươi cũng đừng nghĩ gả cho con trai ta!". Vương thị hùng hổ nói.
An Hồng Tụ nhất thời không nói nên lời, cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nàng thực sự cảm thấy mình quá xui xẻo, nàng xuyên không tới gia đình nghèo cũng không sao, sap lại gặp phải hai mẹ con cực phẩm này chứ! Nàng còn không kịp nói là tới đây làm gì mà Vương thị đã buộc tội nàng dụ dỗ con trai bà!
Rõ ràng là con của bà dây dưa lấy nàng không buông? Chính mình quản con của mình không tốt, còn có mặt mũi dạy dỗ người khác.
Bất quá, Vương thị không rõ nguyên nhân nàng đến nên việc bà suy nghĩ nhiều cũng bình thường.
"Đúng là ta tới tìm con của bà, nhưng tuyệt đối không phải như bà nghĩ, đừng nghĩ ai cũng xấu xa như bà, ta hỏi bà hắn có ở nhà không?" An Hồng Tụ cũng không muốn cùng Vương thị nhiều lời. Dù sao thì mọi chuyện đã như thế này rồi, thà nói thẳng trước mặt Vương thị còn hơn!
"Phi!" Vương thị phun một tiếng, mắng: “Một tiểu yêu tinh vô liêm sỉ đã tới cửa nhà ta mà lại dám kiêu ngạo như vậy?! Để ta nói cho ngươi biết, con trai ta đang đi chơi với con dâu ngoan của ta, đến chiều mới trở về. Muốn câu dẫn hắn, ngươi hôm nay đã vồ ếch chụp hụt rồi." Vương thị đắc ý nói.
Bà nhìn An Hồng Tụ từ trên xuống dưới: “Nhìn bộ dạng nghèo nàn của ngươi, không thể so sánh được với con dâu xinh đẹp của ta. Nhưng trình độ hèn hạ của ngươi so với kỹ nữ không có gì khác nhau.” Đuổi theo trượng phu của người khác đến tận nhà, ta thật không biết cha ngươi An Dương đã dạy ngươi như thế nào.”
Vừa nghe Vương thị nhắc đến An Dương, An Hồng Tụ lập tức nóng nảy nói: "Bà nói bậy gì đấy? ! Lão yêu bà. Ta cho bà biết, bà mắng ta như thế nào cũng được, nhưng không được nhắc đến cha mẹ ta!"
An Hồng Tụ tức giận đến đỏ mặt.
“Hơn nữa vừa rồi ta đã nói rồi, ta cùng con trai của bà có quan hệ, nhưng chắc chắn không phải như bà nghĩ, trước đó ta đã nói rồi, căn bản là ta coi thường đứa con ăn cơm chùa của bà. Nghĩ tới cảnh nếu như ta đi theo con trai của bà, mỗi ngày đều phải gánh chịu cơn giận dữ của ác bà này, ta cảm thấy thà chết một cách vui vẻ còn hơn!”
Nhạc Tê Nguyên nhanh chóng đặt tiền xuống đất rồi quay người bỏ chạy, hắn sợ nếu chậm một chút An Hồng Tụ sẽ đuổi theo đem tiền trả lại cho hắn.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của Nhạc Tê Nguyên, An Hồng Tụ cảm thấy bất lực, lại nhìn số tiền trên đất nàng càng bất lực hơn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Số tiền này nên làm cái gì bây giờ? Nàng chắc chắc không thể nhận, nhưng nếu mặc kệ ném ở chỗ này thì chẳng phải tiện nghi người khác sao?
Được rồi, vẫn là nhặt lên trước, ngày mai đến nhà hắn trả lại cho hắn
An Hồng Tụ thở dài nhặt tiền dưới đất lên. Số tiền này không nhiều cũng không ít, tổng cộng bảy tám lượng bạc. Đối với một gia đình giàu có mà nói thì đây bất quá là một ít bạc lẻ, nhưng đối với nhà bọn họ thì số tiền này cũng có thể xem như một khoản tiền lớn.
"Ai, đáng tiếc số tiền này thật sự không thể nhận, nếu không thì đột nhiên nhặt được bảy tám lượng bạc thì vui biết bao a.”
Cầm bảy tám lượng bạc, An Hồng Tụ vào nhà. An Tiểu Bắc trốn trong phòng vừa nhìn thấy An Hồng Tụ liền sốt ruột chạy tới hỏi: "Tỷ tỷ, người kia có làm gì thương tổn tỷ không? Tỷ sẽ không lại tin lời hắn dỗ ngon ngọt nữa phải không?"
" Không có, yên tâm đi, tiểu quỷ đệ còn chưa lớn mà đã quản chuyện cũng không ít." An Hồng Tụ buồn cười vuốt tóc An Tiểu Bắc, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và ấm áp khó tả. Nàng nghĩ có người nhà quan tâm cảm giác thật tốt.
"Vậy thì đệ an tâm rồi." An Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn An Hồng Tụ như tiểu đại nhân nói: "Nhưng mà tỷ tỷ nhất định phải nhớ kỹ người kia không phải người tốt lành, mẫu thân hắn lại càng không phải là người tốt lành gì, chuyện liên quan cả nhà bọn họ sẽ không có kết quả tốt gì."
"Được rồi được rồi, tỷ đã biết, tiểu quỷ, nhanh đi chơi đi"
Nhìn thái độ của An Tiểu Bắc, An Hồng Tụ biết rõ chuyện bảy tám lượng bạc này tuyệt đối không thể để người khác biết được. Nếu không nàng không thể giải thích rõ ràng, được nam nhân có vợ cho bảy tám lượng bạc mà không có chuyện gì sao? Nếu như bị người khác biết dược, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất lực thở dài, An Hồng Tụ lấy ra một mảnh vải, đem số bạc kia gói kỹ. Quyết định ngày mai sẽ lặng lẽ đến nhà Nhạc Tê Nguyên, đem số tiền kia trả lại cho hắn.
Editor: Hân Hân
Sáng sớm hôm sau, An Hồng Tú lấy cớ đi lên núi hái thuốc, lúc đi còn giả vờ cầm một cái giỏ.
Sau khi Nhạc Tê Nguyên cưới nữ nhi của Chu viên ngoại, Chu viên ngoại đã tặng cho hắn một khoảng sân nhỏ làm quà cưới và một ngôi nhà trên thị trấn cách thôn bọn họ một chặng đường dài.
An Hồng Tụ vác giỏ đi trên đường, trong lòng thầm than thở: Mẹ kiếp Nhạc Tê Nguyên, thà không đưa số tiền này cho nàng thì bây giờ nàng đâu cần phải đi đến trấn xa như vậy. Hết lần này đến lần khác, chỉ sợ mệt chết nàng!
Cứ như vậy, An Hồng Tụ trong lòng đầy oán khí đi đến trấn.
Sau khi đến thị trấn, nàng phát hiện mình không biết Nhạc Tê Nguyên sống ở đâu nên chỉ có thể hỏi thăm những người qua đường, cuối cùng An Hồng Tụ cũng tìm được nhà của hắn.
Đứng trước cửa nhà Nhạc Tê Nguyên, nhìn vào khoảng sân độc lập xa hoa, An Hồng Tụ thở dài: “Có tiền thật sự tốt. Con rể có nơi ở tốt như vậy, chẳng trách mẹ của Nhạc tê Nguyên, Vương Thị, bất kể như thế nào cũng phải làm cho con mình lấy nữ nhi viên ngoại.
Lắc đầu, An Hồng Tú bước tới chuẩn bị gõ cửa. Nhưng trước khi nàng kịp gõ cửa, cửa sân đã mở ra, có người ừ bên trong đi ra.
Sau khi thấy rõ người tới, An Hồng Tụ âm thầm mắng một câu, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Gặp ai không gặp, kể cả đụng phải tân nương của Nhạc Tê Nguyên cũng được, sao lại hết lần này tới lần khác gặp được cái lão bà khó tính này?!
Vương thị đang vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy An Hồng Tụ đang đứng ở cửa, khuôn mặt mập mạp lập tức sầm xuống.
"Tiểu yêu tinh ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn trượng phu người khác đến tận cửa nhà, ta vừa bảo con trai ta không cho hắn đi tìm ngươi, không ngờ ta lại quên coi chừng ngươi tới chỗ hắn. An Hồng Tụ chưa kịp nói gì thì Vương Thị đã lớn tiếng chửi bới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"An Hồng Tụ, sao ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy? Ngươi không biết con trai ta đã có thê tử rồi sao? Hay là ngươi cho rằng con trai ta sẽ ly hôn rồi lấy con nhóc nông thôn quê mùa như ngươi?"
"Nếu đây là ý đồ của ngươi, vậy ta hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là đang nằm mơ thôi. Chỉ cần ta còn có thể thở, ngươi cũng đừng nghĩ gả cho con trai ta!". Vương thị hùng hổ nói.
An Hồng Tụ nhất thời không nói nên lời, cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nàng thực sự cảm thấy mình quá xui xẻo, nàng xuyên không tới gia đình nghèo cũng không sao, sap lại gặp phải hai mẹ con cực phẩm này chứ! Nàng còn không kịp nói là tới đây làm gì mà Vương thị đã buộc tội nàng dụ dỗ con trai bà!
Rõ ràng là con của bà dây dưa lấy nàng không buông? Chính mình quản con của mình không tốt, còn có mặt mũi dạy dỗ người khác.
Bất quá, Vương thị không rõ nguyên nhân nàng đến nên việc bà suy nghĩ nhiều cũng bình thường.
"Đúng là ta tới tìm con của bà, nhưng tuyệt đối không phải như bà nghĩ, đừng nghĩ ai cũng xấu xa như bà, ta hỏi bà hắn có ở nhà không?" An Hồng Tụ cũng không muốn cùng Vương thị nhiều lời. Dù sao thì mọi chuyện đã như thế này rồi, thà nói thẳng trước mặt Vương thị còn hơn!
"Phi!" Vương thị phun một tiếng, mắng: “Một tiểu yêu tinh vô liêm sỉ đã tới cửa nhà ta mà lại dám kiêu ngạo như vậy?! Để ta nói cho ngươi biết, con trai ta đang đi chơi với con dâu ngoan của ta, đến chiều mới trở về. Muốn câu dẫn hắn, ngươi hôm nay đã vồ ếch chụp hụt rồi." Vương thị đắc ý nói.
Bà nhìn An Hồng Tụ từ trên xuống dưới: “Nhìn bộ dạng nghèo nàn của ngươi, không thể so sánh được với con dâu xinh đẹp của ta. Nhưng trình độ hèn hạ của ngươi so với kỹ nữ không có gì khác nhau.” Đuổi theo trượng phu của người khác đến tận nhà, ta thật không biết cha ngươi An Dương đã dạy ngươi như thế nào.”
Vừa nghe Vương thị nhắc đến An Dương, An Hồng Tụ lập tức nóng nảy nói: "Bà nói bậy gì đấy? ! Lão yêu bà. Ta cho bà biết, bà mắng ta như thế nào cũng được, nhưng không được nhắc đến cha mẹ ta!"
An Hồng Tụ tức giận đến đỏ mặt.
“Hơn nữa vừa rồi ta đã nói rồi, ta cùng con trai của bà có quan hệ, nhưng chắc chắn không phải như bà nghĩ, trước đó ta đã nói rồi, căn bản là ta coi thường đứa con ăn cơm chùa của bà. Nghĩ tới cảnh nếu như ta đi theo con trai của bà, mỗi ngày đều phải gánh chịu cơn giận dữ của ác bà này, ta cảm thấy thà chết một cách vui vẻ còn hơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro