Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Muội Có Bị Thươ...

Đường tô bất cật đường

2024-09-26 03:15:04

Chưởng quỹ ra lệnh một tiếng, ba tiểu nhị kia lập tức xông lên. Trong đó có một tên làn da hơi đen một chút, hướng Trương Trường Viễn đánh một quyền.

Nhưng nắm đấm của hắn còn chưa rơi xuống mặt Trương Trường Viễn đã bị Trương Trường Viễn dùng một tay bao lấy, Trương Trường Viễn dùng sức vặn một cái, tiểu nhị kia liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

"A a..."

Trương Trường Viễn xoay người thật nhanh đá vào đầu gối tiểu nhị kia một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc, đầu gối của tiểu nhị kia đã bị Trương Trường Viễn đá nát.

Hai người còn lại nhìn thấy Trương Trường Viễn hung hãn như vậy đều toát mồ hôi lạnh, hận không thể xoay người rời đi nhưng chưởng quỹ vẫn cứ đứng ở chỗ này, bọn họ không thể đi, cũng chỉ có thể kiên trì.

Hai người họ nhìn nhau rồi cùng nhau xông lên. Hai người một trái một phải hướng Trương Trường Viễn đánh tới, Trương Trường Viễn dùng sức dưới chân đạp một cái, đem người đầu tiên đá bay ra ngoài.

Sau đó xoay người bắt lấy cánh tay hai người, xoay người một cái thật mạnh khiến bọn chúng ngã xuống đất. Đồng thời nhảy lên không trung giẫm mạnh lên người hai người, làm bọn chúng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Chưởng quỹ nhìn thấy Trương Trường Viễn lợi hại như vậy, lập tức sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội vàng bỏ chạy.

An Hồng Tụ đứng bên cạnh cũng nhìn ngây người, Trương Trường Viễn ở trước mặt cô vẫn rất ôn nhu, cô chưa từng thấy qua bộ dáng bạo lực như vậy.

Giải quyết xong đám người kia, Trương Trường Viễn nhìn về phía An Hồng Tụ: "Muội không sao chứ? Trước khi gặp ta bọn chúng có làm muội bị thương không? ”

An Hồng Tụ lắc đầu: "Không có việc gì, ta chạy nhanh. ”

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt An Hồng Tụ, Trương Trường Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bây giờ muội có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, bọn họ vì sao phải cướp đồ của muội. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Hồng Tụ nhẹ gật đầu, kể chi tiết sự tình cho Trương Trường Viễn.

Trương Trường Viễn nghe xong nhẹ gật đầu, nói: "Nếu muội đến trấn bán dược liệu, vậy nên sớm nói cho ta biết, lúc trước ta đã bán dược liệu ở đây, biết một hiệu thuốc không tệ. ”

An Hồng Tụ ngượng ngùng nói: "Ta đây không phải là sợ phiền toái huynh sao, hơn nữa huynh đến trấn cũng có việc, ta sợ chậm trễ chuyện của huynh..."

"Ta đã nói với muội rồi, giữa hai người chúng ta không cần khách khí như vậy. Đi thôi, bây giờ ta dẫn muội đến cửa hàng thuốc kia, trước tiên đem mấy linh chi này bán đi. ”

Trương Trường Viễn dắt xe bò dẫn đường phía trước, An Hồng Tụ đi theo bên cạnh Trương Trường Viễn. Nội tâm cô thật sự rất biết ơn Trương Trường Viễn, mấy lần cô gặp chuyện không may đều là Trương Trường Viễn giúp cô giải quyết, vừa rồi nếu không phải Trương Trường Viễn mà nói, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Đừng nói linh chi sẽ bị cướp đi, mà ngay cả an toàn của bản thân cô cũng có thể không có bảo đảm. Đây là thời cổ đại, pháp luật ở thời đại này không thể nào so sánh với hiện đại, chỉ cần có tiền có thế là có thể một tay che trời. Cho dù giữa ban ngày ban mặt, đám người kia bắt nàng đi ngay trên đường cũng sẽ không có ai nói gì, càng sẽ không có người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ đứng ra cứu cô.

Nghĩ tới đây cô càng thêm cảm ơn Trương Trường Viễn, nghĩ thầm lần này nhất định phải cảm tạ huynh ấy thật tốt.

Một đường không nói gì, đi gần nửa canh giờ sau, hai người đi tới một đầu hẻm, chỉ là chung quanh đầu hẻm không có người. Thoạt nhìn vắng vẻ, nhưng sau khi rẽ vào một góc khác thì nhìn thấy một hiệu thuốc.

An Hồng Tụ khó hiểu hỏi: "Trường Viễn huynh, hiệu thuốc này sao lại mở ở nơi hẻo lánh như vậy? Xung quanh nhìn cũng không có người, có thể làm ăn rất kém hay không?”

Trương Trường Viễn cười, giải thích: "Muội không nên nhìn nó ở nơi hẻo lánh, nó là hiệu thuốc lớn nhất trong trấn này.Có một câu nói gọi là mùi rượu không sợ ngõ sâu, tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng người chưởng quỹ rất tốt, y thuật cũng không tệ, giá dược liệu cũng phải chăng, người biết rõ nội tình trong trấn này đều sẽ tới nơi này mua thuốc và khám bệnh. ”

“Thì ra là như vậy à! An Hồng Tụ bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Xem ra vừa rồi là ta tìm nhầm chỗ. Cám ơn Trường Viễn huynh, nếu như không phải huynh dẫn ta tới nơi này, ta sợ là không tìm được hiệu thuốc này..."

"Không sao, bây giờ muội đã biết. Chờ lần sau nếu như ở trên núi hái được dược liệu gì cần bán, trực tiếp mang đến nơi này là được rồi. "Trương Trường Viễn nhìn An Hồng Tụ nở nụ cười, mặt mày đẹp khó tả.

Trương Trường Trường dùng ngón tay chỉ vào ngõ nhỏ nói: "Muội đừng nhìn mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, kỳ thật từ đầu ngõ đông này đến đầu ngõ tây kia, tất cả đều là của hiệu thuốc này. Mặc dù từ bên ngoài trông giống như một cửa hàng thuốc nhỏ, nhưng chỉ cần đi vào, muội sẽ phát hiện bên trong không khác gì động tiên. Đi thôi, chúng ta đi vào. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Trường Viễn nói xong dẫn An Hồng Tụ đi vào, vừa vào cửa An Hồng Tụ mới phát hiện quả nhiên đúng như Trương Trường Viễn nói, không gian bên trong hiệu thuốc này rất lớn, bên trong đặt mấy chục tủ thuốc lớn nhỏ, bên cạnh còn có không ít người đang xay dược liệu.

Thấy hai người bọn họ đi vào, có một người đàn ông trung niên đi tới, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

“Hai vị là đến khám bệnh, hay là đến mua bán dược liệu?”

Trương Trường Trường nhận lấy cái giỏ từ trong tay An Hồng Tụ, vén tấm vải lên, nói với người đàn ông trung niên kia: "Chúng ta tới bán thuốc, ngài nhìn xem linh chi này đáng giá khoảng bao nhiêu. ”

Người nọ tiếp nhận giỏ cẩn thận xem xét một lát nói: "Chất lượng của bốn cây nấm linh chi này thì không sao, nhưng chỉ có điều đây là cây linh chi hoang dã đã hơn mười năm tuổi. Ba cây kia cũng không đến nỗi nào. Như vậy đi, ta cho hai vị năm lượng bạc, hai vị thấy thế nào? ”

An Hồng Tụ tính toán năm lượng bạc nơi này tương đương với bốn năm ngàn hiện đại. Mức giá này cũng coi như hợp lý, vì vậy liền đồng ý.

Sau khi nhận tiền, An Hồng Tụ và Trương Trường Viễn đi ra khỏi hiệu thuốc. An Hồng Tụ nói với Trương Trường Viễn: "Trường Viễn huynh, hôm nay thật sự rất cảm ơn huynh, nếu không như vậy đi, hôm nay ta mời huynh ăn một bữa cơm? ”

An Hồng Tụ vốn tưởng rằng Trương Trường Viễn sẽ đồng ý, nhưng không nghĩ tới Trương Trường Viễn lắc đầu từ chối: "Không cần, Tụ Nhi muội muội, ta còn có việc gì chưa làm xong, vốn định đưa muội trở về, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể để cho muội tự mình trở về. Khi muội trở về nhất định phải cẩn thận một chút, hiện tại sắc trời còn sớm. Muội đi nhanh một chút, đoán chừng giờ Mùi có thể về đến nhà rồi."

Nghe vậy, An Hồng Tụ có chút ngượng ngùng, nói: "Thật sự xin lỗi huynh, đều là bởi vì ta mới hại huynh chưa làm xong chuyện. Vậy chờ huynh ngày khác được không, ta nhất định sẽ mời huynh ăn cơm, cảm ơn huynh thật tốt. ”

Nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của An Hồng Tụ, Trương Trường Viễn nhẹ gật đầu: "Được, quyết định như vậy đi! Bây giờ mau trở về đi, ta sợ một lát muộn, trời tối, muội trở về càng không an toàn. ”

Hai người cứ như vậy nói lời tạm biệt, An Hồng Tụ suy nghĩ thời gian còn sớm, liền cầm bạc xoay người đi đến một con phố khác.

Tuy rằng cầm bạc chạy khắp nơi không thích hợp, ngược lại nàng ăn mặc vừa nhìn đã rất nghèo, đoán chừng cũng không ai để ý. Hơn nữa, nàng bán linh chi là vì để cho cha mẹ và Tiểu Bắc ăn ngon một chút, hiện giờ có bạc, đương nhiên phải mua chút đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Số ký tự: 0