Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Thì Ra Là Tiểu...

Đường tô bất cật đường

2024-09-26 03:15:04

An Hồng Tụ cầm bạc mua ít thịt, lại mua cho Tiểu Bắc ít kẹo, lúc đi ngang qua tiệm bánh bao còn mua mấy cái bánh bao thịt, cô ăn một cái và nhét phần còn lại vào trong túi rồi mới vác đồ đi về phía cửa trấn.

Đi hết một quãng đường, nhìn người đến người đi, An Hồng Tụ không khỏi có chút khẩn trương, dù sao trên người nàng hiện tại có hơn bốn mươi lượng bạc! Đây không phải là số tiền nhỏ, ở thời đại này, bốn mươi lượng bạc này đủ phí sinh hoạt một năm của gia đình bọn họ!

Hơn nữa, bây giờ đã là cuối giờ Tỵ(giờ Tỵ từ 9h - 11h), đã sắp đến trưa, nếu cô có thể tìm được xe bò cũng thôi, nếu không tìm được xe bò thì phải đi bộ về, dựa theo tốc độ này của cô sợ là trời tối mới có thể về đến nhà!

Nhưng Trương Trường Viễn đã nói qua, trời càng tối trở về lại càng không an toàn, cho nên cô nhất định phải đi nhanh hơn, tranh thủ về trước khi trời tối!

Nghĩ như vậy, An Hồng Tụ vội vàng tăng tốc đi về phía trước.

Bởi vì chỉ muốn nhanh chóng về nhà, An Hồng Tụ cúi đầu bước đi rất nhanh, căn bản không chú ý tới người phía trước, chỉ nghe "Bịch" một tiếng An Hồng Tụ đã đụng vào một người.

Cô lùi lại vài bước, choáng váng đến không thấy rõ đụng phải người nào, thì nghe thấy một tiếng kêu rên xen lẫn nhục mạ.

"Ôi chao, là người nào không có mắt dám đụng lão nương? Không biết lão nương cùng Chu viên ngoại là thông gia à? Để ta biết là ai, xem ta không xé da của ngươi! ”

Giọng nói từ phía dưới truyền đến, An Hồng Tụ nhìn xuống đất, chỉ nhìn thấy một nữ nhân trung niên mập mạp ngồi dưới đất, đang đỡ trán gào thét, nữ nhân trung niên kia vừa nhìn đã thấy vẻ mặt hung ác, trên người mặc xanh đỏ lòe loẹt thập phần khoe khoang.

Người phụ nữ trung niên kia đặt bàn tay đang đỡ trán xuống, nhìn thấy An Hồng Tụ đứng ở trước mặt bà.

An Hồng Tụ có chút ngượng ngùng, dù sao cũng do mình đi quá nhanh, đụng phải người ta, vì thế liền vươn tay nói: "Xin lỗi đại thẩm, là ta đi quá nhanh, không cẩn thận đụng phải người, bây giờ ta kéo người đứng lên. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai ngờ người phụ nữ trung niên kia hất tay cô ra, từ trên mặt đất đứng lên, theo động tác của bà, thịt mỡ trên người đều không ngừng run rẩy.

Sức tay của bà ta lớn đến mức tát đỏ cả tay An Hồng Tụ, An Hồng Tụ còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã chửi ầm lên!

"Ta nói là tên khốn kiếp nào không có mắt, thì ra là tiểu yêu tinh nhà ngươi! Tiểu yêu tinh không gả được cho con trai ta nên muốn mưu sát ta! Cũng không nhìn lại thân hình của ngươi với thân hình của ta, ngươi như vậy, còn muốn đụng chết cô nãi nãi, ngươi nằm mơ đi! ”

Nghe bà nói xong, lại nhìn kỹ mặt bà, An Hồng Tụ lập tức hiểu!

Nữ nhân trung niên này không phải ai khác mà chính là mẫu thân của tú tài Nhạc Tê Nguyên Vương thị!

Từ khi cô tỉnh lại đã nghe được không ít lời đồn nhảm, nói chủ nhân ban đầu của thân thể này chính là bởi vì bị ép cùng tình nhân của mình tách ra, cho nên vì tình mà nhảy sông tự sát.

Nhưng bọn họ không biết thật ra nguyên chủ này căn bản cũng không vì tình tự sát. Mà là tâm tình không tốt đi dạo bên bờ sông, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước bị chết đuối.

Bất quá sau khi nàng tỉnh lại cũng chưa từng nhìn thấy người liên quan đến tin đồn này, cũng không coi trọng chuyện này, ai ngờ hôm nay đến trấn sẽ gặp bất lợi như vậy, đúng là gặp phải mẫu thân của Nhạc Tê Nguyên! Xem ra, nàng thật sự nên đi thắp hương bái phật!

An Hồng Tụ trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nói: "Vị đại thẩm này, thẩm có suy nghĩ nhiều rồi, ta vừa rồi chẳng qua là đi quá nhanh, không nhìn thấy thẩm nên mới không cẩn thận đụng phải, sao lại nói là mưu sát được?

Huống chi ta cũng không ngu xuẩn đến mức lấy trứng chọi đá như vậy, nhìn thân hình của thẩm, lại nhìn thân hình của ta, ta cho dù muốn mưu sát thẩm thì cũng nên đổi một cách khác. Dùng loại phương thức ngu xuẩn này, ai chết ai sống còn chưa chắc! ”

"Tiểu nha đầu ngươi, miệng còn rất lanh lợi đấy. Quả nhiên là người đã chết một lần, so với lúc trước ngược lại có vài phần không giống nhau. Bất quá toàn thân bốc mùi thấp hèn kia một chút cũng không thay đổi! Tuy nhiên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không chết thì có thể cùng con ta ở chung một chỗ, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi liền không có khả năng vào cửa Nhạc gia ta! ”

Vương thị hung tợn nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc trước nghe nói An Hồng Tụ chết Vương thị thế nhưng âm thầm vui vẻ rất lâu, đứa con ngốc kia của bà cũng không biết đến cùng là có bệnh gì mà lại thích nha đầu này! Phải biết rằng trong nhà nha đầu này nghèo rớt mồng tơi, căn bản không giúp được con trai bà cái gì. Nhi tử của bà ưu tú như vậy, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, đương nhiên phải cưới nữ nhi nhà giàu, như vậy mới có thể một bước lên mây, bà cũng có thể áo cơm không lo.

Nghe Vương thị nói như vậy, An Hồng Tụ cũng không muốn dây dưa quá nhiều với bà, dù sao đoạn tình cảm gút mắc kia cũng không phải cô và Nhạc Tê Nguyên phát sinh, mà là chủ nhân cũ của thân thể này, cô không có tư cách gì bình luận.

An Hồng Tụ thở ra một ngụm trọc khí, bất đắc dĩ nói: "Đại thẩm, thẩm thật sự suy nghĩ nhiều, ta không muốn gả cho con trai thẩm chút nào. Về phần thẩm có thể yên tâm, sau này ta cũng sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với con thẩm, đương nhiên, cũng không muốn nhìn thấy thẩm nữa. ”

Cô dứt lời lễ phép cười, thấy Vương thị vẻ mặt tức giận, híp mắt nói: "Lời ta đã nói rất rõ ràng, đại thẩm, nếu thẩm không có chuyện gì, ta đi trước một bước. ”

Nói xong An Hồng Tụ muốn vòng qua Vương thị đi thẳng về phía trước, thật không nghĩ đến Vương thị vừa vươn tay liền bắt được cánh tay của cô: "Tiểu yêu tinh, ngươi như vậy đã nghĩ chạy đi ư! Ngươi vừa mới đụng ta ngã xuống đất còn chưa tính sổ với ngươi đây này!"

"Hơn nữa, lời nói của tiểu yêu tinh ngươi có thể tin được không? Ngươi bây giờ nói rất tốt, vạn nhất đến lúc đó ngươi lại đi dây dưa với con trai ta thì làm sao bây giờ? Ngay cả tổn chiêu như tự sát ngươi cũng có thể nghĩ ra, ai biết sau này ngươi còn có thể làm ra chuyện gì! ”

"Ta nói cho ngươi biết, con trai ta đã cùng thiên kim nhà Chu viên ngoại thành thân. Ta hiện tại đã là thông gia của Chu viên ngoại. Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không để cho tiểu yêu tinh ngươi lại dây dưa với con ta! ”

An Hồng Tụ nghe vậy quả thực dở khóc dở cười, để cho nhi tử của mình ăn cơm mềm(đàn ông dựa vào phụ nữ để sống), còn ăn được tự tin như vậy, chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ có một mình Vương thị này? Tuy rằng cô còn chưa từng gặp qua Nhạc Tê Nguyên, nhưng có một mẫu thân như vậy, có lẽ Nhạc Tê Nguyên kia cũng không phải là hàng tốt gì.

An Hồng Tụ hất tay Vương thị ra, không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi đã nói rất rõ ràng, ta đối với nhi tử thẩm nửa điểm hứng thú cũng không có, cũng không muốn cùng các người có gút mắc gì. Thẩm muốn cho con trai thẩm ăn cơm mềm, ta không quản được, nhưng nếu thẩm lại dám luôn miệng nhục mạ ta như vậy, ta nhất định sẽ làm cho thẩm đẹp mặt!”

Vào thời điểm này, thị trấn đã đông đúc người qua lại. Nhìn thấy hai người bọn họ lại cãi nhau, hầu hết người đi qua đều sẽ dừng lại xem náo nhiệt, tuy nói bọn họ không biết An Hồng Tụ, nhưng bọn Nhạc Tê Nguyên bọn họ cũng biết, chuyện Nhạc Tê Nguyên cùng Chu gia kết thân từng náo loạn một thời gian, không ít người đều nghe nói, hơn nữa trấn không lớn, chuyện về mấy nhà bọn họ không ít người đều biết.

Trong đám người có người nhỏ giọng nghị luận: "Vương thị này quả thật có chút không biết xấu hổ, để cho nhi tử của mình cưới nữ nhi Chu viên ngoại, không phải là muốn tới cửa làm con rể à?! Đến lúc đó có tiền thì có ích lợi gì, mặt mũi già còn không phải mất sạch. ”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Số ký tự: 0