Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Dự Cảm Xấu
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
“Có lẽ có thể để ngươi bồi thường.” Khưu Tiểu Ngư dùng tay chống cằm gật đầu nói.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Dù sao không phải muốn làm ngươi.” Khưu Tiểu Ngư xoay khớp xương cổ tay: “Chỉ muốn đánh ngươi mà thôi.”
Tiêu Mộc Trạch còn đang khiếp sợ với những lời thô tục mà Khưu Tiểu Ngư nói ra, Khưu Tiểu Ngư đã nhấc chân đá mông hắn.
Tiêu Mộc Trạch: Quả nhiên!
Đợi đã…
Vì sao hắn dễ như trở bàn tay tiếp nhận chuyện Khưu Tiểu Ngư đánh hắn.
Hơn nữa vậy mà trong lòng không có một chút tức giận, chẳng lẽ thật sự bị đánh quen?
Đáng sợ!
Nhưng mà vì sao phải đá mông hắn!
Quả nhiên lại có một lần đầu tiên bị phá!
“Tê…” Tiêu Mộc Trạch đã chuẩn bị sẵn nghênh đón đánh đau đến mức ngất xỉu đi, ai biết Khưu Tiểu Ngư chỉ đạp hắn một cái thì không tiếp tục.
“Vì sao lại đánh ta?” Tiêu Mộc Trạch ấm ức hỏi.
“Ta muốn thử một chút.”
“Thử cái gì?” Trải qua mấy lần bị đánh, Tiêu Mộc Trạch đã biết Khưu Tiểu Ngư đánh hắn là có mục đích, nếu không có lẽ Khưu Tiểu Ngư sẽ mặc kệ hắn.
Không biết vì sao, hắn chính là có cảm giác như vậy.
Muốn thử cái gì, đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư sẽ không nói cho Tiêu Mộc Trạch.
Bởi vì nàng muốn thử chính là hệ thống.
Quả nhiên như Khưu Tiểu Ngư suy nghĩ, bị đạp một cái mông chắc chắn xanh tím, nhưng mà hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ.
Chẳng lẽ phải thấy máu, hay là thấy xương?
Khưu Tiểu Ngư chậm rãi đi tới gần Tiêu Mộc Trạch, trong lòng Tiêu Mộc Trạch run sợ.
Loại cảm giác này còn không bằng Khưu Tiểu Ngư trực tiếp ra tay đánh tàn nhẫn một trận đánh hắn ngất đi, như vậy càng đáng sợ!
…
Cuối cùng Khưu Tiểu Ngư thử được hệ thống.
Nếu chỉ là vết thương da thịt mà nói, trong tình huống thông thường mấy ngày là có thể khỏi hẳn, không ảnh hưởng hành động, sẽ không uy hiếp tới tính mạng, hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ.
Cho nên kế tiếp khi Khưu Tiểu Ngư đánh người, muốn đối phương đối phương mà nói, chỉ cần không biến thành trọng thương hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ chữa trị.
“Tê… Ai da… Ngươi thử ra được gì chưa?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.
“Ngươi không tức giận à?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kỳ lạ nhìn Tiêu Mộc Trạch.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, mấy lần cứu tính mạng ta, không phải bị ngươi đánh một trận sao, nhẹ hơn lúc trước rất nhiều.” Tiêu Mộc Trạch nói.
Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, không nghĩ tới Tiêu Mộc Trạch hào phóng như vậy.
Nàng vốn không định chữa trị vết thương trên người Tiêu Mộc Trạch, nể mặt hắn thức thời như thế.
“Rắc…”
Một cái xương sườn của Tiêu Mộc Trạch bị gãy, tươi cười trên mặt cứng đờ.
[Kiểm tra đã có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 50 cân cồn tiêu độc, khen thưởng một thùng mì chua cay! Nhiệm vụ thất bại sét đánh 5 phút!]
Khưu Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay của Tiêu Mộc Trạch, dị năng đưa vào trong cơ thể hắn, vết thương trên người Tiêu Mộc Trạch lập tức khỏi hẳn.
Tuy đã xảy ra mấy lần chuyện như thế, nhưng Tiêu Mộc Trạch vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
Trên cổ tay còn lưu lại xúc cảm Khưu Tiểu Ngư nắm lấy tay hắn, cảm giác có chút nóng lên.
“Không phải là ngươi không cần chạm vào cũng có thể chữa khỏi vết thương của ta sao?” Tiêu Mộc Trạch nghĩ thầm mị lực của mình vẫn còn đó.
“Có thể không lãng phí thì không lãng phí, lại không phải làm ra vẻ, đâu cần cách không chữa trị?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư có biểu cảm có phải ngươi ngốc hay không.
Tiêu Mộc Trạch: May mắn không nói ra ý nghĩ trong lòng, nếu không sẽ mất hết mặt mũi.
Nhưng mà hóa ra Khưu Tiểu Ngư chữa trị vẫn có dấu vết để lại, cách không chữa trị tiêu hao khá lớn, nói cách khác là có hạn chế.
Tiêu Mộc Trạch càng yên tâm, chỉ cần không phải không thể dò tìm và không có dấu vết lần theo, thì không sợ hãi.
“Hôm nay mời ngươi ăn mì chua cay.” Hiếm khi hệ thống còn khen thưởng một thùng mì chua cay, còn cồn tiêu độc, Khưu Tiểu Ngư đều để hết trong không gian.
Trong không gian của nàng căn bản không thiếu thứ này, tuy có khả năng đồ hệ thống khen thưởng càng tốt hơn, nhưng Khưu Tiểu Ngư không cần lắm.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Dù sao không phải muốn làm ngươi.” Khưu Tiểu Ngư xoay khớp xương cổ tay: “Chỉ muốn đánh ngươi mà thôi.”
Tiêu Mộc Trạch còn đang khiếp sợ với những lời thô tục mà Khưu Tiểu Ngư nói ra, Khưu Tiểu Ngư đã nhấc chân đá mông hắn.
Tiêu Mộc Trạch: Quả nhiên!
Đợi đã…
Vì sao hắn dễ như trở bàn tay tiếp nhận chuyện Khưu Tiểu Ngư đánh hắn.
Hơn nữa vậy mà trong lòng không có một chút tức giận, chẳng lẽ thật sự bị đánh quen?
Đáng sợ!
Nhưng mà vì sao phải đá mông hắn!
Quả nhiên lại có một lần đầu tiên bị phá!
“Tê…” Tiêu Mộc Trạch đã chuẩn bị sẵn nghênh đón đánh đau đến mức ngất xỉu đi, ai biết Khưu Tiểu Ngư chỉ đạp hắn một cái thì không tiếp tục.
“Vì sao lại đánh ta?” Tiêu Mộc Trạch ấm ức hỏi.
“Ta muốn thử một chút.”
“Thử cái gì?” Trải qua mấy lần bị đánh, Tiêu Mộc Trạch đã biết Khưu Tiểu Ngư đánh hắn là có mục đích, nếu không có lẽ Khưu Tiểu Ngư sẽ mặc kệ hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết vì sao, hắn chính là có cảm giác như vậy.
Muốn thử cái gì, đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư sẽ không nói cho Tiêu Mộc Trạch.
Bởi vì nàng muốn thử chính là hệ thống.
Quả nhiên như Khưu Tiểu Ngư suy nghĩ, bị đạp một cái mông chắc chắn xanh tím, nhưng mà hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ.
Chẳng lẽ phải thấy máu, hay là thấy xương?
Khưu Tiểu Ngư chậm rãi đi tới gần Tiêu Mộc Trạch, trong lòng Tiêu Mộc Trạch run sợ.
Loại cảm giác này còn không bằng Khưu Tiểu Ngư trực tiếp ra tay đánh tàn nhẫn một trận đánh hắn ngất đi, như vậy càng đáng sợ!
…
Cuối cùng Khưu Tiểu Ngư thử được hệ thống.
Nếu chỉ là vết thương da thịt mà nói, trong tình huống thông thường mấy ngày là có thể khỏi hẳn, không ảnh hưởng hành động, sẽ không uy hiếp tới tính mạng, hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ.
Cho nên kế tiếp khi Khưu Tiểu Ngư đánh người, muốn đối phương đối phương mà nói, chỉ cần không biến thành trọng thương hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ chữa trị.
“Tê… Ai da… Ngươi thử ra được gì chưa?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.
“Ngươi không tức giận à?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kỳ lạ nhìn Tiêu Mộc Trạch.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, mấy lần cứu tính mạng ta, không phải bị ngươi đánh một trận sao, nhẹ hơn lúc trước rất nhiều.” Tiêu Mộc Trạch nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, không nghĩ tới Tiêu Mộc Trạch hào phóng như vậy.
Nàng vốn không định chữa trị vết thương trên người Tiêu Mộc Trạch, nể mặt hắn thức thời như thế.
“Rắc…”
Một cái xương sườn của Tiêu Mộc Trạch bị gãy, tươi cười trên mặt cứng đờ.
[Kiểm tra đã có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 50 cân cồn tiêu độc, khen thưởng một thùng mì chua cay! Nhiệm vụ thất bại sét đánh 5 phút!]
Khưu Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay của Tiêu Mộc Trạch, dị năng đưa vào trong cơ thể hắn, vết thương trên người Tiêu Mộc Trạch lập tức khỏi hẳn.
Tuy đã xảy ra mấy lần chuyện như thế, nhưng Tiêu Mộc Trạch vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
Trên cổ tay còn lưu lại xúc cảm Khưu Tiểu Ngư nắm lấy tay hắn, cảm giác có chút nóng lên.
“Không phải là ngươi không cần chạm vào cũng có thể chữa khỏi vết thương của ta sao?” Tiêu Mộc Trạch nghĩ thầm mị lực của mình vẫn còn đó.
“Có thể không lãng phí thì không lãng phí, lại không phải làm ra vẻ, đâu cần cách không chữa trị?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư có biểu cảm có phải ngươi ngốc hay không.
Tiêu Mộc Trạch: May mắn không nói ra ý nghĩ trong lòng, nếu không sẽ mất hết mặt mũi.
Nhưng mà hóa ra Khưu Tiểu Ngư chữa trị vẫn có dấu vết để lại, cách không chữa trị tiêu hao khá lớn, nói cách khác là có hạn chế.
Tiêu Mộc Trạch càng yên tâm, chỉ cần không phải không thể dò tìm và không có dấu vết lần theo, thì không sợ hãi.
“Hôm nay mời ngươi ăn mì chua cay.” Hiếm khi hệ thống còn khen thưởng một thùng mì chua cay, còn cồn tiêu độc, Khưu Tiểu Ngư đều để hết trong không gian.
Trong không gian của nàng căn bản không thiếu thứ này, tuy có khả năng đồ hệ thống khen thưởng càng tốt hơn, nhưng Khưu Tiểu Ngư không cần lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro