Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Ta Không Có Lãn...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Nếu cấp bậc dị năng hệ chữa trị của nàng tương đối thấp mà nói, có khả năng còn cần mấy thứ này phụ trợ, nhưng Khưu Tiểu Ngư là dị năng giả cao giai, căn bản không cần thiết.
Chỉ có dị năng giả hệ chữa trị dưới 7 giai, khi chữa trị vết thương thật lớn mới cần dùng đến y dược, ví dụ như miệng vết thương cơ bản khâu lại tiêu độc, như vậy có thể giảm bớt tiêu hao dị năng.
Khưu Tiểu Ngư chính là từ dị năng giả cấp thấp đi lên, sao nàng có thể không hiểu y học cơ sở, cho dù mới đầu không hiểu, bởi vì dị năng của nàng cũng cần phải học.
Dù sao thứ đã từng học một lần, sao Khưu Tiểu Ngư có thể có hứng thú học lần nữa.
“Mì chua cay là thứ gì?” Tiêu Mộc Trạch tò mò, nghe như là một loại đồ ăn.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, giúp đun nước.”
Khưu Tiểu Ngư phát hiện một thùng mì cay chỉ có bốn hộp, thì có chút hối hận nói muốn mời Tiêu Mộc Trạch ăn.
Quả nhiên là Tiêu Mộc Trạch không phải người tốt gì, mới gặp mặt mấy lần đã có thể khiến mình chia sẻ đồ ăn với hắn, xem ra sau này phải cảnh giác một chút mới được.
Nhưng mà đã đồng ý với người ta, Khưu Tiểu Ngư sẽ không đổi ý, chủ yếu là mì chua cay vẫn xén từ người Tiêu Mộc Trạch ra.
Ùng ục…
Âm thanh nước sôi nghe vô cùng rõ ràng ở trong đêm đen.
Khưu Tiểu Ngư mở hộp mì không có nhãn hiệu gì ra, đổ mì vào, lại thêm gia vị, lấy rau dại hái trên đường trong không gian ra ném vào.
Tiêu Mộc Trạch hắt xì một cái, mùi vị rất gay mũi, kỳ lạ, nước bọt đang chảy ra.
Muốn ăn!
“Nào, ăn đi.” Khưu Tiểu Ngư vô cùng hào phóng nói.
Tiêu Mộc Trạch ngơ ngác nhìn bát giấy trong tay mình, đây là mì chua cay sao?
Nhưng mà có phải hơi ít hay không?
Lại nhìn bát giống hệt của Khưu Tiểu Ngư, mì đầy đến mức sắp tràn ra.
Lúc này Tiêu Mộc Trạch nên rối rắm vậy mà Khưu Tiểu Ngư dùng giấy làm bát, nhưng không biết vì sao mở miệng lại thành…
“Vì sao ngươi nhiều như vậy, ta thì ít như thế?”
Khưu Tiểu Ngư đang cầm đũa ngây ngốc một lát, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiêu Mộc Trạch:
“Ngươi được ăn miễn phí còn muốn cầu công bằng sao?”
Tiêu Mộc Trạch: … Im lặng cúi đầu ăn.
Đợi đã…
Đây là bát giấy.
“Không biết Khưu cô nương lấy bát giấy từ chỗ nào?” Tiêu Mộc Trạch khẽ nhíu mày hỏi.
Độ cứng của giấy này không phải kỹ thuật tạo giấy hiện giờ có thể làm được.
Hơn nữa giấy trắng tinh không tỳ vết, cho dù là trang giấy hoàng thất sử dụng cũng không trắng tinh như vậy, dùng để làm bát đúng là phí phạm của trời.
“Thứ này là của ta.” Khưu Tiểu Ngư vừa ăn vừa trả lời một cách tùy ý.
Tiêu Mộc Trạch kích động: “Ý của cô nương là, bát này là ngươi làm ư?”
Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc: “Ta có nói như vậy sao?”
“Nếu không phải, vậy lấy từ đâu ra?” Tiêu Mộc Trạch bám riết không tha hỏi.
“Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì?” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy kỳ lạ, mì chua cay thơm như thế không ăn, cố chấp hỏi chuyện râu ria.
“Khưu cô nương cũng biết lãng phí như vậy là không nên.” Tiêu Mộc Trạch chuẩn bị giáo dục Khưu Tiểu Ngư một lát.
Có bao nhiêu người đọc sách vì không mua nổi trang giấy, mà không có cách nào tiếp tục đọc sách, kết quả Khưu Tiểu Ngư lại lấy giấy làm bát.
“Ta không có lãng phí mà, ngươi xem.” Khưu Tiểu Ngư lắc lư bát giấy một lát: “Ta ngay cả nước cũng uống hết!”
Trên trán Tiêu Mộc Trạch lập tức xuất hiện ba vạch đen, hắn nói lãng phí không phải là nói đồ ăn, tuy đồ ăn cũng không nên lãng phí, nhưng trọng điểm hiện giờ không phải là trang giấy sao?
“Ta đang nói tới giấy.” Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ nói.
Rốt cuộc là Khưu Tiểu Ngư này có lai lịch gì, nhìn dáng vẻ của nàng giống như không cảm thấy giấy trân quý cỡ nào.
Khưu Tiểu Ngư: “Hả?”
“Bát giấy này!” Tiêu Mộc Trạch nhắc nhở.
“Thứ này ư? Ngươi thiếu à?” Khưu Tiểu Ngư cạn lời.
“Thiếu, cả Vân Quốc, thậm chí cả đại lục đều thiếu.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch nghiêm túc.
“Vậy thì liên quan gì tới ta, nhưng mà nếu ngươi thiếu, ta có thể cho ngươi một ít.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Sau đó coi như không có mặt Tiêu Mộc Trạch, lấy ra một rương giấy trắng.
Chỉ có dị năng giả hệ chữa trị dưới 7 giai, khi chữa trị vết thương thật lớn mới cần dùng đến y dược, ví dụ như miệng vết thương cơ bản khâu lại tiêu độc, như vậy có thể giảm bớt tiêu hao dị năng.
Khưu Tiểu Ngư chính là từ dị năng giả cấp thấp đi lên, sao nàng có thể không hiểu y học cơ sở, cho dù mới đầu không hiểu, bởi vì dị năng của nàng cũng cần phải học.
Dù sao thứ đã từng học một lần, sao Khưu Tiểu Ngư có thể có hứng thú học lần nữa.
“Mì chua cay là thứ gì?” Tiêu Mộc Trạch tò mò, nghe như là một loại đồ ăn.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, giúp đun nước.”
Khưu Tiểu Ngư phát hiện một thùng mì cay chỉ có bốn hộp, thì có chút hối hận nói muốn mời Tiêu Mộc Trạch ăn.
Quả nhiên là Tiêu Mộc Trạch không phải người tốt gì, mới gặp mặt mấy lần đã có thể khiến mình chia sẻ đồ ăn với hắn, xem ra sau này phải cảnh giác một chút mới được.
Nhưng mà đã đồng ý với người ta, Khưu Tiểu Ngư sẽ không đổi ý, chủ yếu là mì chua cay vẫn xén từ người Tiêu Mộc Trạch ra.
Ùng ục…
Âm thanh nước sôi nghe vô cùng rõ ràng ở trong đêm đen.
Khưu Tiểu Ngư mở hộp mì không có nhãn hiệu gì ra, đổ mì vào, lại thêm gia vị, lấy rau dại hái trên đường trong không gian ra ném vào.
Tiêu Mộc Trạch hắt xì một cái, mùi vị rất gay mũi, kỳ lạ, nước bọt đang chảy ra.
Muốn ăn!
“Nào, ăn đi.” Khưu Tiểu Ngư vô cùng hào phóng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Mộc Trạch ngơ ngác nhìn bát giấy trong tay mình, đây là mì chua cay sao?
Nhưng mà có phải hơi ít hay không?
Lại nhìn bát giống hệt của Khưu Tiểu Ngư, mì đầy đến mức sắp tràn ra.
Lúc này Tiêu Mộc Trạch nên rối rắm vậy mà Khưu Tiểu Ngư dùng giấy làm bát, nhưng không biết vì sao mở miệng lại thành…
“Vì sao ngươi nhiều như vậy, ta thì ít như thế?”
Khưu Tiểu Ngư đang cầm đũa ngây ngốc một lát, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiêu Mộc Trạch:
“Ngươi được ăn miễn phí còn muốn cầu công bằng sao?”
Tiêu Mộc Trạch: … Im lặng cúi đầu ăn.
Đợi đã…
Đây là bát giấy.
“Không biết Khưu cô nương lấy bát giấy từ chỗ nào?” Tiêu Mộc Trạch khẽ nhíu mày hỏi.
Độ cứng của giấy này không phải kỹ thuật tạo giấy hiện giờ có thể làm được.
Hơn nữa giấy trắng tinh không tỳ vết, cho dù là trang giấy hoàng thất sử dụng cũng không trắng tinh như vậy, dùng để làm bát đúng là phí phạm của trời.
“Thứ này là của ta.” Khưu Tiểu Ngư vừa ăn vừa trả lời một cách tùy ý.
Tiêu Mộc Trạch kích động: “Ý của cô nương là, bát này là ngươi làm ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc: “Ta có nói như vậy sao?”
“Nếu không phải, vậy lấy từ đâu ra?” Tiêu Mộc Trạch bám riết không tha hỏi.
“Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì?” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy kỳ lạ, mì chua cay thơm như thế không ăn, cố chấp hỏi chuyện râu ria.
“Khưu cô nương cũng biết lãng phí như vậy là không nên.” Tiêu Mộc Trạch chuẩn bị giáo dục Khưu Tiểu Ngư một lát.
Có bao nhiêu người đọc sách vì không mua nổi trang giấy, mà không có cách nào tiếp tục đọc sách, kết quả Khưu Tiểu Ngư lại lấy giấy làm bát.
“Ta không có lãng phí mà, ngươi xem.” Khưu Tiểu Ngư lắc lư bát giấy một lát: “Ta ngay cả nước cũng uống hết!”
Trên trán Tiêu Mộc Trạch lập tức xuất hiện ba vạch đen, hắn nói lãng phí không phải là nói đồ ăn, tuy đồ ăn cũng không nên lãng phí, nhưng trọng điểm hiện giờ không phải là trang giấy sao?
“Ta đang nói tới giấy.” Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ nói.
Rốt cuộc là Khưu Tiểu Ngư này có lai lịch gì, nhìn dáng vẻ của nàng giống như không cảm thấy giấy trân quý cỡ nào.
Khưu Tiểu Ngư: “Hả?”
“Bát giấy này!” Tiêu Mộc Trạch nhắc nhở.
“Thứ này ư? Ngươi thiếu à?” Khưu Tiểu Ngư cạn lời.
“Thiếu, cả Vân Quốc, thậm chí cả đại lục đều thiếu.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch nghiêm túc.
“Vậy thì liên quan gì tới ta, nhưng mà nếu ngươi thiếu, ta có thể cho ngươi một ít.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Sau đó coi như không có mặt Tiêu Mộc Trạch, lấy ra một rương giấy trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro