Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Mặc Ngươi Xử Lý

Già Nhất

2024-08-08 04:27:12

Thứ này chất đầy trong không gian của Khưu Tiểu Ngư, bản thân nàng cũng đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu, cảm thấy còn chiếm nhiều vị trí.

Tiêu Mộc Trạch nhìn thấy thùng giấy đột nhiên xuất hiện đôi mắt co rút lại, mở miệng theo bản năng:

“Quả nhiên là ngươi đến từ Linh Ẩn Trang.”

Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc, không chút để ý nhún vai: “Ngươi nói phải thì phải đi.”

Tiêu Mộc Trạch lại cảm thấy Khưu Tiểu Ngư đang thừa nhận.

“Ta có thể mở ra xem không?” Tiêu Mộc Trạch cẩn thận hỏi.

Tuy thùng giấy này không trắng tinh như bát giấy vừa rồi, nhưng nhìn khuynh hướng cảm xúc thì biết vô cùng cứng rắn, trong lòng vô cùng tò mò làm kiểu gì.

“Nói là tặng ngươi, để mặc ngươi xử lý.” Chỉ cần không phải đồ ăn, Khưu Tiểu Ngư vẫn vô cùng hào phóng.

Người từng trải qua mạt thế đều biết đồ ăn là thứ không thể thiếu, mà thứ khác có hay không vẫn có thể tồn tại, nhưng không có đồ ăn thì nhất định phải chết.

“Chuyện này… Đa tạ Khưu cô nương.”

Khưu Tiểu Ngư gật đầu.



Tiêu Mộc Trạch cẩn thận cắt băng dính trong suốt ra, mở thùng giấy, mùi giấy nồng đậm phả vào mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Mộc Trạch cảm thấy tim đập hơi nhanh, giấy này còn tốt hơn giấy mà hoàng thất dùng, nếu không phải trên người không có bút mực, Tiêu Mộc Trạch ước gì có thể viết thử lên tờ giấy, thử xem trang giấy này dính mực như thế nào.

Nhưng mà chỉ riêng xúc cảm sẽ không nhòe mực.

“Thật tốt quá, trang giấy này đúng là tốt quá!” Tiêu Mộc Trạch không nhịn được cảm thán.

Khưu Tiểu Ngư lắc đầu, nói: “Không biết còn tưởng ngươi đang sờ mỹ nữ đấy, say mê như vậy.”

Tiêu Mộc Trạch: “… Tiểu cô nương sao nói chuyện thô bỉ như thế, đây là những lời ngươi có thể nói ra sao?”

Khưu Tiểu Ngư:

“Lão nương ta năm nay… Thôi, lười cãi nhau với đám người đọc sách các ngươi, ai quy định chỉ có nam nhân mới có thể nói những lời này, nữ nhân không thể?”

Tiêu Mộc Trạch không cãi nhau với Khưu Tiểu Ngư, bởi vì lực chú ý của hắn đều tập trung vào trang giấy.

Nghĩ thầm rốt cuộc trang giấy này làm kiểu gì thế?

Có thể sản xuất số lượng lớn hay không?

Chẳng qua không biết hỏi ra Khưu Tiểu Ngư có nói hay không.

Kết quả vừa ngẩng đầu, thì thấy Khưu Tiểu Ngư cầm khăn giấy lau miệng, ném khăn giấy vào trong bát giấy vừa rồi, sau đó ném vào đống lửa, bát giấy kia lập tức bị ngọn lửa cắn nuốt.

Tiêu Mộc Trạch cảm thấy trái tim mơ hồ đau đớn, đúng là quá lãng phí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không biết cô nương có thể cho ta xem giấy ngươi lau tay được không?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.

Đừng nhìn Tiêu Mộc Trạch là Chiến Thần đứng đầu, nhưng hắn không chỉ chỉ biết đánh giặc, còn rất nhọc lòng vấn đề dân sinh.

“Sao ngươi cảm thấy có hứng thú với giấy như vậy?” Khưu Tiểu Ngư có chút không hiểu được, khi đối mặt với đồ ăn, vì sao Tiêu Mộc Trạch còn có thể phân tâm chú ý những thứ khác.

Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư vẫn ném một túi khăn giấy cho Tiêu Mộc Trạch.

Khăn giấy là túi ô vuông nhỏ đóng gói, mỗi túi có 10 tờ, Khưu Tiểu Ngư lấy chính là túi mới.

Những thứ này còn có nhãn hiệu, Tiêu Mộc Trạch lấy tới tay còn tò mò nghiên cứu từ trên xuống dưới từ trái sang phải một lần.

Khi đang định mở miệng hỏi, Khưu Tiểu Ngư nâng tay lên: “Đừng hỏi ta, ta không biết cũng không muốn nói.”

Nghĩ thầm Tiêu Mộc Trạch này đúng là nói nhiều, chuyện gì cũng hỏi.

“Ta chỉ muốn hỏi cô nương một chút, có phương tạo ra giấy hay không? Chi phí làm ra trang giấy này là bao nhiêu? Có thể sản xuất lượng lớn không?” Khi Tiêu Mộc Trạch hỏi những câu này trong lòng vô cùng khẩn trương.

Bởi vì hiện giờ phương pháp chế tạo trang giấy nằm trong tay người ta, mà phương pháp chế tạo trang giấy trân quý cỡ nào hắn biết, trong lòng đã chuẩn bị tốt bị Khưu Tiểu Ngư từ chối.

“Kỹ thuật tạo giấy à…” Khưu Tiểu Ngư nhíu mày nghĩ một lát, khiến Tiêu Mộc Trạch khẩn trương đôi tay nắm chặt lấy nhau.

“Ta nhớ rõ hình như có sách liên quan tới phương diện này, không biết có bên trong không?” Khưu Tiểu Ngư nói.

Trong không gian của nàng có không ít sách, hẳn là có sách liên quan tới việc tạo ra giấy, nhưng mà muốn tìm được thì hơi tốn thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Số ký tự: 0