Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Hoài Nghi, Thân...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
Khưu Văn Vũ nghi ngờ: “Đại ca có điểm nào không bình thường?”
“Ngươi bình thường chỗ nào? Không phải là ngươi bị đả kích ngu đi đấy chứ, hay là vì hạ thấp cảnh giác của ta, báo thù cho phụ thân và mẫu thân ngươi?” Khưu Tiểu Ngư nói đến câu sau đột nhiên giọng nói lạnh lẽo hơn.
Khưu Văn Vũ bị dọa sợ, vội vàng nói:
“Sao có thể có chuyện đó, muội là muội muội của ta, phụ thân và mẫu thân của ta hại muội, huống chi cũng không phải muội giết bọn họ, cho dù muốn tìm người báo thù cũng sẽ không tìm muội.”
Khưu Văn Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi ấm ức, chẳng lẽ ở trong lòng Khưu Tiểu Ngư hắn ta là người không phân rõ trắng đen như vậy sao?
Vậy mà Khưu Tiểu Ngư hoài nghi hắn ta, phải biết rằng hắn ta chôn phụ thân mẫu thân đệ đệ xong, trong lòng thật sự chỉ nghĩ tới muội muội Tiểu Ngư này, định tính toán phải đi về tìm Khưu Tiểu Ngư, sau này huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau!
“Thật sự nghĩ như vậy sao?” Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là thật.”
“Cho dù phụ thân và mẫu thân ngươi chết vì ta ư?” Khưu Tiểu Ngư cúi đầu, lúc này giọng nói cũng nhỏ đi.
“Nếu bọn họ không tham lam, người khác cũng không tìm được bọn họ.” Khưu Văn Vũ thở dài nói.
“Ngươi đã biết sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.
“Đoán được.”
“Vậy sau này ta không tiếp nhận phản bội.” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nghiêm túc nói.
“Được!” Khưu Văn Vũ đồng ý không chút do dự.
Sau đó hai người nhìn nhau cười, khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn không ít.
Lúc này Khưu Văn Vũ xem như có được tán thành bước đầu của Khưu Tiểu Ngư.
“Cho nên ngươi muốn báo thù không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên muốn.”
“Đi theo ta, sau này sẽ có cơ hội.” Khưu Tiểu Ngư bày ra dáng vẻ đi theo đại tỷ thì sau này sẽ có thịt ăn.
Khưu Văn Vũ: “Ta là đại ca của muội.”
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư lập tức đen lại, nhưng không phản bác.
Khưu Văn Vũ lộ ra tươi cười thật lòng kể từ khi phụ thân mẫu thân qua đời, khói mù trên gương mặt xua tan không ít.
…
Thành Vân Yên, hoa viên của phủ tướng quân Trần Quốc.
“Tiểu thư, đây là giấy bên ngoài truyền vào.” Đôi tay của nha hoàn nâng tờ giấy, thật cẩn thận đưa tới tay một nữ hài ngồi ở đình hóng gió, mặc trang phục màu xanh biếc.
“Đưa cho ta, các ngươi lui xuống cả đi.” Vẻ mặt nữ hài lạnh lùng, trong mắt là sắc lạnh.
“Vâng, tiểu thư!” Nha hoàn không dám thở mạnh, đợi rời khỏi đình hóng gió mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Gần đây tính tình của tiểu thư vẫn luôn âm tình bất định, động một tí là đánh giết nha hoàn, bọn họ làm nha hoàn vô cùng sợ hãi.
Tưởng Thi Ngữ mở tờ giấy ra, nhìn thấy nội dung phía trên đôi tay tức tới mức phát run, xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, trên mặt là dữ tợn.
“Đáng chết, một con tiện chủng như vậy mà khó giết chết? Phế vật, tất cả đều là lũ phế vật…”
Tưởng Thi Ngữ mắng ra tiếng, nắm chặt tờ giấy bị xé thành mảnh vụn trong lòng bàn tay.
Cho dù là xé thành mảnh nhỏ, dưới tình huống phẫn nộ Tưởng Thi Ngữ vẫn không mất đi lý trí, sợ vụn giấy bị người ta nhặt được phát hiện chuyện gì đó.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, lòng dạ của Tưởng Thi Ngữ sâu cỡ nào, còn giỏi nhẫn nhịn ra sao.
Phía sau núi giả, một người làm vườn vừa thọt chân còn què cầm cuốc, thông qua lỗ nhỏ ở sau núi giả nhìn về phía đình hóng gió, lỗ tai khẽ nhúc nhích.
Tưởng Thi Ngữ phát tiết một lúc xong, ném giấy vụn trong tay vào lư hương, cả người lại khôi phục hình tượng tài nữ cao quý lạnh lùng thường ngày.
Vẫn luôn đợi đến khi Tưởng Thi Ngữ rời khỏi đình hóng gió, người chuyên trồng hoa ở sau núi giả mới khập khiễng rời khỏi vườn hoa.
Trong thư phòng phủ tướng quân, người chuyên trồng hoa nhỏ giọng bẩm báo mọi chuyện hắn ta nghe thấy được, còn trần thuật lại cảnh nhìn thấy.
“Nói cách khác đã xác định được cháu gái của bản tướng quân đang trên đường tới thành Vân Yên, tiểu tử Mộc Trạch cũng không thấy truyền tin tức lại.”
Phía sau bàn, một lão tướng tóc hơi hoa râm, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen sắc bén, dáng người cao lớn nhưng không thô kệch, giống y như chim ưng cô độc trên bầu trời, khí thế uy vũ lắng đọng lại mở miệng nói.
“Lão tướng quân, có phải vương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không? Có cần truyền tin cho hắn hay không?”
“Ngươi bình thường chỗ nào? Không phải là ngươi bị đả kích ngu đi đấy chứ, hay là vì hạ thấp cảnh giác của ta, báo thù cho phụ thân và mẫu thân ngươi?” Khưu Tiểu Ngư nói đến câu sau đột nhiên giọng nói lạnh lẽo hơn.
Khưu Văn Vũ bị dọa sợ, vội vàng nói:
“Sao có thể có chuyện đó, muội là muội muội của ta, phụ thân và mẫu thân của ta hại muội, huống chi cũng không phải muội giết bọn họ, cho dù muốn tìm người báo thù cũng sẽ không tìm muội.”
Khưu Văn Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi ấm ức, chẳng lẽ ở trong lòng Khưu Tiểu Ngư hắn ta là người không phân rõ trắng đen như vậy sao?
Vậy mà Khưu Tiểu Ngư hoài nghi hắn ta, phải biết rằng hắn ta chôn phụ thân mẫu thân đệ đệ xong, trong lòng thật sự chỉ nghĩ tới muội muội Tiểu Ngư này, định tính toán phải đi về tìm Khưu Tiểu Ngư, sau này huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau!
“Thật sự nghĩ như vậy sao?” Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là thật.”
“Cho dù phụ thân và mẫu thân ngươi chết vì ta ư?” Khưu Tiểu Ngư cúi đầu, lúc này giọng nói cũng nhỏ đi.
“Nếu bọn họ không tham lam, người khác cũng không tìm được bọn họ.” Khưu Văn Vũ thở dài nói.
“Ngươi đã biết sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.
“Đoán được.”
“Vậy sau này ta không tiếp nhận phản bội.” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nghiêm túc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được!” Khưu Văn Vũ đồng ý không chút do dự.
Sau đó hai người nhìn nhau cười, khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn không ít.
Lúc này Khưu Văn Vũ xem như có được tán thành bước đầu của Khưu Tiểu Ngư.
“Cho nên ngươi muốn báo thù không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên muốn.”
“Đi theo ta, sau này sẽ có cơ hội.” Khưu Tiểu Ngư bày ra dáng vẻ đi theo đại tỷ thì sau này sẽ có thịt ăn.
Khưu Văn Vũ: “Ta là đại ca của muội.”
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư lập tức đen lại, nhưng không phản bác.
Khưu Văn Vũ lộ ra tươi cười thật lòng kể từ khi phụ thân mẫu thân qua đời, khói mù trên gương mặt xua tan không ít.
…
Thành Vân Yên, hoa viên của phủ tướng quân Trần Quốc.
“Tiểu thư, đây là giấy bên ngoài truyền vào.” Đôi tay của nha hoàn nâng tờ giấy, thật cẩn thận đưa tới tay một nữ hài ngồi ở đình hóng gió, mặc trang phục màu xanh biếc.
“Đưa cho ta, các ngươi lui xuống cả đi.” Vẻ mặt nữ hài lạnh lùng, trong mắt là sắc lạnh.
“Vâng, tiểu thư!” Nha hoàn không dám thở mạnh, đợi rời khỏi đình hóng gió mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đây tính tình của tiểu thư vẫn luôn âm tình bất định, động một tí là đánh giết nha hoàn, bọn họ làm nha hoàn vô cùng sợ hãi.
Tưởng Thi Ngữ mở tờ giấy ra, nhìn thấy nội dung phía trên đôi tay tức tới mức phát run, xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, trên mặt là dữ tợn.
“Đáng chết, một con tiện chủng như vậy mà khó giết chết? Phế vật, tất cả đều là lũ phế vật…”
Tưởng Thi Ngữ mắng ra tiếng, nắm chặt tờ giấy bị xé thành mảnh vụn trong lòng bàn tay.
Cho dù là xé thành mảnh nhỏ, dưới tình huống phẫn nộ Tưởng Thi Ngữ vẫn không mất đi lý trí, sợ vụn giấy bị người ta nhặt được phát hiện chuyện gì đó.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, lòng dạ của Tưởng Thi Ngữ sâu cỡ nào, còn giỏi nhẫn nhịn ra sao.
Phía sau núi giả, một người làm vườn vừa thọt chân còn què cầm cuốc, thông qua lỗ nhỏ ở sau núi giả nhìn về phía đình hóng gió, lỗ tai khẽ nhúc nhích.
Tưởng Thi Ngữ phát tiết một lúc xong, ném giấy vụn trong tay vào lư hương, cả người lại khôi phục hình tượng tài nữ cao quý lạnh lùng thường ngày.
Vẫn luôn đợi đến khi Tưởng Thi Ngữ rời khỏi đình hóng gió, người chuyên trồng hoa ở sau núi giả mới khập khiễng rời khỏi vườn hoa.
Trong thư phòng phủ tướng quân, người chuyên trồng hoa nhỏ giọng bẩm báo mọi chuyện hắn ta nghe thấy được, còn trần thuật lại cảnh nhìn thấy.
“Nói cách khác đã xác định được cháu gái của bản tướng quân đang trên đường tới thành Vân Yên, tiểu tử Mộc Trạch cũng không thấy truyền tin tức lại.”
Phía sau bàn, một lão tướng tóc hơi hoa râm, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen sắc bén, dáng người cao lớn nhưng không thô kệch, giống y như chim ưng cô độc trên bầu trời, khí thế uy vũ lắng đọng lại mở miệng nói.
“Lão tướng quân, có phải vương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không? Có cần truyền tin cho hắn hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro