Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Sống Nương Tựa...

Già Nhất

2024-08-08 04:27:12

Nếu một người khi còn sống cũng không có bản lĩnh gì mà nói, thực ra đã chết đi thì càng không có, chẳng qua người kính sợ quỷ thần, cho nên mới nghĩ những chuyện này thần kỳ như vậy.

“Chuyện này thì thật ra có thể.” Tuy Khưu Tiểu Ngư có chút cạn lời, nhưng ai bảo lúc trước nàng nói như vậy, hiện giờ cứ theo như vậy đi.

“Cái gì, thật sự có thể sao?” Thôn trưởng kích động đứng dậy.

“Có thể thì có thể, người trong thôn chúng ta ta có thể chữa khỏi, ta lo lắng chính là nguồn gốc của ôn dịch này, có phải bên ngoài có lượng lớn người nhiễm ôn dịch hay không? Hay là có người cố ý mang ôn dịch tới.” Khưu Tiểu Ngư nói.

“Chuyện này… Sẽ sao?” Thôn trưởng có chút không chắc chắn dò hỏi.

“Đợi đi ra ngoài sẽ biết.”

Thôn trưởng: … Đợi đi ra ngoài đã muộn.

Bên này thôn trưởng nhận được đảm bảo của Khưu Tiểu Ngư thì yên tâm hơn, nhanh chóng đi qua ngăn cản bọn họ ăn thịt sói.

“Thôn trưởng, ngươi không thể vì một câu của Khưu Tiểu Ngư mà tin thịt sói có ôn dịch được, không phải là con sói này rất khỏe mạnh ư, lúc trước khi chúng ta đánh nó tốn rất nhiều sức, không giống sói bị bệnh chút nào.”

Nghe lời thôn trưởng nói xong, biết e rằng cơ hội ăn thịt của bọn họ không còn, dọc đường đi bọn họ đã sớm thèm thịt, hiện giờ thịt ở ngay bên miệng, lại nói bọn họ không thể ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù bọn họ cảm kích kính sợ Khưu Tiểu Ngư, lúc này cũng không rảnh lo nhiều như vậy, vì ăn một miếng thịt bọn họ cần mở miệng.

“Đó là ôn dịch mà, có thể khiến người ta nhìn ra sao?” Thôn trưởng sốt ruột, những người này phần lớn là chưa từng trải qua ôn dịch, cho nên trong lòng không sợ hãi giống như thôn trưởng, thậm chí có chút khinh thường thôn trưởng nhát gan.

“Bọn ta cũng mặc kệ ôn dịch gì đó, chỉ biết lại không ăn thịt, bọn ta sẽ không chịu đựng nổi nữa. Thôn trưởng, thịt sói bày ngay trước mắt, ngươi nhìn xem, đây đâu giống là có bệnh?” Hán tử kia vỗ thịt sói đã chia sẵn ra nói.

Thôn trưởng nhìn thoáng qua thịt đỏ rực, không nhịn được nuốt nước bọt, hắn ta cũng muốn ăn, nhưng hắn ta sợ chết.

Hiện giờ hán tử này đã làm lơ lời nói của thôn trưởng, ngày thường nghe hắn ta là vì biết hắn ta nói có sách mách có chứng, lần này nói có ôn dịch, đúng là khó khiến người ta tin phục.

Bên này Khưu Tiểu Ngư biết những người này sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhưng nàng không sốt ruột chút nào, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, nắm lấy cọng cỏ chơi.

Khưu Văn Vũ đã đi tới, Khưu Tiểu Ngư ngẩng đầu nhướng mày nhìn về phía hắn ta.

“Tiểu Ngư, đại ca tin tưởng muội.” Vẻ mặt Khưu Văn Vũ tin tưởng, đôi mắt chân thành!

Khưu Tiểu Ngư không muốn nói chuyện, Khưu Văn Vũ này là sao đây, là muốn dính lấy sao?

“Hả? Vì sao, phải biết rằng bọn họ còn chưa phát bệnh mà.” Khưu Tiểu Ngư không chút để ý nói.

“Tiểu Ngư, muội nói cho đại ca, có phải đại ca cũng nhiễm ôn dịch hay không?” Khưu Văn Vũ hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khưu Tiểu Ngư đang cầm cọng cỏ nghịch dừng tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đúng vậy, có phải ngươi rất sợ hãi hay không?”

Trong mắt Khưu Văn Vũ hiện lên bất đắc dĩ, tuy không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư như biến thành một người khác, nhưng hắn ta biết nàng thay đổi có thể là vì những chuyện phụ thân và mẫu thân mình làm với nàng, nghĩ tới đây trong lòng càng thêm áy náy.

“Ừm, sợ!” Khưu Văn Vũ nói, nếu sợ có thể thỏa mãn chút xấu xa của Khưu Tiểu Ngư mà nói, hắn ta cũng có thể sợ hãi.

Khưu Tiểu Ngư: … Nghiêm túc sợ hãi chút đi chứ, thật sự không giống sợ hãi mà.

Nàng đột nhiên hơi tò mò, chẳng lẽ Khưu Văn Vũ dễ dàng buông bỏ thù hận như thế ư?

Dù sao chính là cả nhà bị giết rồi mà.

“Yên tâm đi, tuy ngươi cảm nhiễm ôn dịch, nhưng đã được ta chữa trị hết.” Khưu Tiểu Ngư nói, khi chữa trị cho Khưu Văn Vũ không giống với những người khác, Khưu Văn Vũ là được nàng dùng dị năng chải vuốt toàn bộ cơ thể.

Sở dĩ không lập tức phát hiện ra ôn dịch, bởi vì Khưu Tiểu Ngư chưa từng chữa trị virus như thế, có chút xa lạ.

“Tiểu Ngư nhà ta đúng là lợi hại, ôn dịch cũng có thể chữa khỏi.” Khưu Văn Vũ lập tức sửa miệng.

Khưu Tiểu Ngư: “Ngươi có thể bình thường một chút được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Số ký tự: 0