Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Không Xong! Bị...

Già Nhất

2024-08-08 04:27:12

Nàng có thể khống chế người ta vui sướng từ khi nào thế?

“Thôn trưởng!” Khưu Tiểu Ngư lễ phép chào hỏi, dù sao không vươn tay đánh gương mặt tươi cười mà, người ta đã cười vui vẻ như thế.

“Tiểu Ngư đã về rồi à, vậy thì tốt quá, ngươi nhanh đến sơn động xem đi, mấy hương thân ngã bệnh, đang sốt cao, cả người mơ mơ màng màng.” Thôn trưởng vội vàng nói.

Khưu Tiểu Ngư vươn tay sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ, hóa ra không phải nàng mang tới vui sướng cho người ta, mà là cần nàng chữa bệnh.

May mắn người khác không nhìn ra được, cho nên chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!

Khưu Tiểu Ngư ngẩng cao đầu, đôi tay để sau lưng, đi nhanh vào trong sơn động.

Cho dù là ban ngày bên trong sơn động vẫn rất tối, cho nên bên trong đang bật đèn.

Bên ngoài sơn động đã có thôn dân cầm đèn năng lượng mặt trời của bọn họ đi ra ngoài nạp điện, tuy ánh mắt trời gần như chỉ là từ khe hở chiếu xuống, thực ra căn bản không có tác dụng gì, nhưng Khưu Tiểu Ngư không nhắc nhở bọn họ.

[Kiểm tra được người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một căn phòng phẫu thuật, khen thưởng 5 cân ngô! Nhiệm vụ thất bại, sét đánh 10 phút!]

Khưu Tiểu Ngư sửng sốt, không phải nói có mấy người bệnh sao, sao chỉ có một nhiệm vụ?

“Hệ thống, ngươi đây là định để ta chữa khỏi cho một người lại phát nhiệm vụ thứ hai sao?” Cần phải hỏi rõ ràng.

[Cùng kiểm tra được người bệnh, chỉ có một nhiệm vụ!]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khưu Tiểu Ngư: …

Luôn cảm thấy hình như hệ thống học thông minh, không đúng, có khả năng cho tới nay luôn là như vậy, chẳng qua lúc trước Khưu Tiểu Ngư không gặp được tình huống như vậy mà thôi.

Chẳng trách sẽ khen thưởng 5 cân ngô, hóa ra một mỗi người nửa cân, tính cũng thật chuẩn.

Hệ thống: Người bình thường chú ý đều là phòng phẫu thuật kia, mà không phải 5 cân ngô.

Nhưng có biện pháp nào, trói buộc với ký chủ như vậy, chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Hơn nữa hệ thống có dự cảm, nếu không có khen thưởng đồ ăn mà nói, một lần hai lần Khưu Tiểu Ngư còn làm nhiệm vụ, số lần nhiều chỉ sợ nàng tình nguyện bị sét đánh, cũng không muốn làm nhiệm vụ.

Nhưng chỉ cần có chút đồ ăn treo, Khưu Tiểu Ngư có thể chịu đựng.

Nhìn xem, đã ép hệ thống mới sinh thành dạng gì?

Ép đến mức ra dự cảm.

“Thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?” Thôn trưởng đi theo bên cạnh Khưu Tiểu Ngư, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư ngồi xổm trước mặt người bệnh không biết suy nghĩ gì, vì thế mở miệng hỏi.

Còn tưởng là Khưu Tiểu Ngư không có cách nào chữa khỏi, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Bệnh vặt mà thôi, rất nhanh sẽ chữa trị khỏi.” Khưu Tiểu Ngư hoàn hồn nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, sao không thấy cả nhà đại bá ta?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.

Vừa rồi khi nàng trở về cũng chú ý tới, cho dù là Khưu Tiểu Thạch hay Khưu Văn Vũ, đôi phu thê xấu xa Khưu Đông đều không thấy.

“Ta cũng không biết, sáng sớm tỉnh lại không thấy được người, có khả năng là đi ra ngoài tìm đồ ăn.” Là một thôn trưởng, trong thôn thiếu ai hắn ta vẫn có chút ấn tượng.

Đôi mắt Khưu Tiểu Ngư lóe sáng, trong lòng suy đoán chỉ sợ không phải đi tìm đồ ăn, mà là bị nàng dọa mất mật, dẫn theo hai nhi tử chạy trốn.

Nếu thật sự là như vậy, nếu bọn họ đi đường chính mà nói thì thôi, nếu vẫn lựa chọn đi ngang qua hai ngọn núi này mà nói, vậy quả thực là tự tìm đường chết.

Sở dĩ thôn trưởng lựa chọn đi trong núi, ngoại trừ vì có nhiều người lấy thêm can đảm ra, còn có một nguyên nhân chính là trong rừng có đồ ăn, mạo hiểm, hi sinh một số người luôn có thể tới thành trấn.

Nhưng nếu chỉ có một nhà 4 người bọn họ đi mà nói, vậy thì quả thực là đưa đồ ăn.



“Đã chữa trị xong.” Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong thì đến chỗ người bệnh kế tiếp.

Người nhà người bệnh vốn còn chưa tin Khưu Tiểu Ngư, nhưng mà vì thôn trưởng cảnh cáo trước tiên, cho nên cho dù bọn họ không tin, cũng không dám mở miệng nói gì.

Lúc này nghe được Khưu Tiểu Ngư nói trị xong, phát hiện sắc mặt người nhà của bọn họ tốt hơn, lúc này mới tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ

Số ký tự: 0