Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Người Nào Không...
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
“Hóa ra cô nương cũng không biết chữ.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch đáng tiếc.
Khưu Tiểu Ngư: … Miệng nói quá nhanh bị lộ rồi!
“Khụ… Ta không biết chữ ở chỗ các ngươi, không đại biểu ta không biết chữ trong sách. Ý của ta là ta không hiểu nội dung trong sách, không có cách nào dạy ngươi, đã hiểu chưa?”
Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển giải thích một lát, trong lòng cảm thấy mình còn có thể cứu giúp một chút.
Tiêu Mộc Trạch nghẹn cười gật đầu: “Đã rõ!”
Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo ngửa cao đầu, nói: “Hiểu rõ thì tốt.”
“Cho nên Tiểu Ngư cô nương không định dạy tại hạ biết chữ sao?” Thái độ của Tiêu Mộc Trạch rất tốt.
Khưu Tiểu Ngư nghe Tiêu Mộc Trạch đổi xưng hô thành Tiểu Ngư cô nương, hơi nhướng mày, so với Khưu cô nương cảm thấy gọi Tiểu Ngư cô nương dễ nghe hơn chút.
“Dạy ngươi cũng không phải không thể, nhưng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Nàng còn phải lên đường, huống chi Khưu Tiểu Ngư nhìn trạng thái của thôn dân, cảm thấy chỉ sợ mấy ngày này sẽ có mấy người bị bệnh, đến lúc đó nàng còn có nhiệm vụ.
Không biết khen thưởng của nhiệm vụ còn đồ ăn hay không, tốt nhất là thức ăn nhanh, như vậy nàng có thể ăn mảnh, không cần gọi Trương Tiểu Linh và Trương Thanh Sơn đi nấu cơm, còn phải cho bọn họ thức ăn.
Tiêu Mộc Trạch vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó lấy một quyển viết càng kỹ càng mỉ cách tạo ra giấy trong đống sách, chẳng những là tạo ra giấy, còn có cách làm chữ in rời.
Nhưng mà đống sách này Tiêu Mộc Trạch đều tính toán mang đi, tuy có một số nội dung lặp lại, nhưng mà chất giấy rất tốt, còn có phía trên sách in hình màu sắc rực rỡ, lộng lẫy sống động như vậy.
Tiêu Mộc Trạch rất muốn biết làm kiểu gì, Linh Ẩn Trang thật sự có thuật in ấn xuất chúng như vậy sao?
Nhìn sắc trời một lúc, cách hửng đông còn có một lát.
Khưu Tiểu Ngư lấy một đèn năng lượng mặt trời ra đặt trên đất, sau đó bắt đầu dạy Tiêu Mộc Trạch nhận biết chữ giản thể.
Tiêu Mộc Trạch vô cùng thông minh, huống chi chữ giản thể là từ chữ phồn thể mà ra, rất nhiều chữ thậm chí không cần dạy hắn cũng biết.
Dạy xong một quyển, thực ra cũng gần như dùng hết tất cả chữ thường dùng.
Nói cách khác, đã đào rỗng Khưu Tiểu Ngư.
Tiêu Mộc Trạch đã sớm cảm thấy có hứng thú với đèn năng lượng mặt trời ở trên đất, nhưng hắn vẫn ép buộc mình phải chuyển lực chú ý vào sách, không hỏi một câu.
Khưu Tiểu Ngư dạy xong, nghe Tiêu Mộc Trạch đọc từ đầu một lần, vậy mà không có một lỗi chính tả, nhìn hắn với vẻ tán thưởng một cái.
“Học không tệ, đèn năng lượng mặt trời này coi như là khen thưởng cho anh, không điện nhớ phơi nắng.” Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong không đợi Tiêu Mộc Trạch trả lời đã rời đi, tốc độ rất nhanh giống như sợ Tiêu Mộc Trạch quấn lấy nàng.
Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lắc lư đèn năng lượng mặt trời trên đất.
Là tấm điện mang năng lượng mặt trời, không phải rất to, còn đi kèm một sợi dây điện rất dài.
Loại đèn bàn năng lượng mặt trời này vì để trong nhà, cho nên dây nối cũng rất dài.
Tiêu Mộc Trạch nghiên cứu một lúc lâu, mới hiểu rõ lời Khưu Tiểu Ngư nói là có ý gì.
Bởi vì Tiêu Mộc Trạch thấy được hướng dẫn sử dụng đơn giản ở phía dưới đèn, còn có chữ viết trên tấm năng lượng mặt trời, tấm năng lượng mặt trời đặt ở nơi có ánh nắng chiếu xuống, lúc này mới hiểu rõ câu Khưu Tiểu Ngư nói là có ý gì.
Tiêu Mộc Trạch nhìn phương hướng Khưu Tiểu Ngư rời đi, thay đổi kế hoạch lúc trước.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư đến từ huyện hắn vốn muốn đến, đáng tiếc vì người Tác-ta cả huyện không phải bị giết thì chạy trốn.
Mà hắn cũng bị đuổi giết mấy lần, trên đường về thành Vân Yên còn không biết bao nhiêu nguy hiểm đợi hắn, có lẽ đi theo Khưu Tiểu Ngư lại là một quyết định sáng suốt.
Khưu Tiểu Ngư không biết, cuối cùng nàng vẫn bị ăn vạ.
Khi nàng trở lại sơn động, rất nhiều thôn dân đã tỉnh lại, có mấy người đã ở bên ngoài sơn động chuẩn bị đồ ăn.
Không biết thôn trưởng đang nói gì, dù sao vẻ mặt ưu sầu, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư trở về thì lập tức lộ ra tươi cười.
Khưu Tiểu Ngư: ?
Khưu Tiểu Ngư: … Miệng nói quá nhanh bị lộ rồi!
“Khụ… Ta không biết chữ ở chỗ các ngươi, không đại biểu ta không biết chữ trong sách. Ý của ta là ta không hiểu nội dung trong sách, không có cách nào dạy ngươi, đã hiểu chưa?”
Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển giải thích một lát, trong lòng cảm thấy mình còn có thể cứu giúp một chút.
Tiêu Mộc Trạch nghẹn cười gật đầu: “Đã rõ!”
Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo ngửa cao đầu, nói: “Hiểu rõ thì tốt.”
“Cho nên Tiểu Ngư cô nương không định dạy tại hạ biết chữ sao?” Thái độ của Tiêu Mộc Trạch rất tốt.
Khưu Tiểu Ngư nghe Tiêu Mộc Trạch đổi xưng hô thành Tiểu Ngư cô nương, hơi nhướng mày, so với Khưu cô nương cảm thấy gọi Tiểu Ngư cô nương dễ nghe hơn chút.
“Dạy ngươi cũng không phải không thể, nhưng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Nàng còn phải lên đường, huống chi Khưu Tiểu Ngư nhìn trạng thái của thôn dân, cảm thấy chỉ sợ mấy ngày này sẽ có mấy người bị bệnh, đến lúc đó nàng còn có nhiệm vụ.
Không biết khen thưởng của nhiệm vụ còn đồ ăn hay không, tốt nhất là thức ăn nhanh, như vậy nàng có thể ăn mảnh, không cần gọi Trương Tiểu Linh và Trương Thanh Sơn đi nấu cơm, còn phải cho bọn họ thức ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Mộc Trạch vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó lấy một quyển viết càng kỹ càng mỉ cách tạo ra giấy trong đống sách, chẳng những là tạo ra giấy, còn có cách làm chữ in rời.
Nhưng mà đống sách này Tiêu Mộc Trạch đều tính toán mang đi, tuy có một số nội dung lặp lại, nhưng mà chất giấy rất tốt, còn có phía trên sách in hình màu sắc rực rỡ, lộng lẫy sống động như vậy.
Tiêu Mộc Trạch rất muốn biết làm kiểu gì, Linh Ẩn Trang thật sự có thuật in ấn xuất chúng như vậy sao?
Nhìn sắc trời một lúc, cách hửng đông còn có một lát.
Khưu Tiểu Ngư lấy một đèn năng lượng mặt trời ra đặt trên đất, sau đó bắt đầu dạy Tiêu Mộc Trạch nhận biết chữ giản thể.
Tiêu Mộc Trạch vô cùng thông minh, huống chi chữ giản thể là từ chữ phồn thể mà ra, rất nhiều chữ thậm chí không cần dạy hắn cũng biết.
Dạy xong một quyển, thực ra cũng gần như dùng hết tất cả chữ thường dùng.
Nói cách khác, đã đào rỗng Khưu Tiểu Ngư.
Tiêu Mộc Trạch đã sớm cảm thấy có hứng thú với đèn năng lượng mặt trời ở trên đất, nhưng hắn vẫn ép buộc mình phải chuyển lực chú ý vào sách, không hỏi một câu.
Khưu Tiểu Ngư dạy xong, nghe Tiêu Mộc Trạch đọc từ đầu một lần, vậy mà không có một lỗi chính tả, nhìn hắn với vẻ tán thưởng một cái.
“Học không tệ, đèn năng lượng mặt trời này coi như là khen thưởng cho anh, không điện nhớ phơi nắng.” Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong không đợi Tiêu Mộc Trạch trả lời đã rời đi, tốc độ rất nhanh giống như sợ Tiêu Mộc Trạch quấn lấy nàng.
Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lắc lư đèn năng lượng mặt trời trên đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là tấm điện mang năng lượng mặt trời, không phải rất to, còn đi kèm một sợi dây điện rất dài.
Loại đèn bàn năng lượng mặt trời này vì để trong nhà, cho nên dây nối cũng rất dài.
Tiêu Mộc Trạch nghiên cứu một lúc lâu, mới hiểu rõ lời Khưu Tiểu Ngư nói là có ý gì.
Bởi vì Tiêu Mộc Trạch thấy được hướng dẫn sử dụng đơn giản ở phía dưới đèn, còn có chữ viết trên tấm năng lượng mặt trời, tấm năng lượng mặt trời đặt ở nơi có ánh nắng chiếu xuống, lúc này mới hiểu rõ câu Khưu Tiểu Ngư nói là có ý gì.
Tiêu Mộc Trạch nhìn phương hướng Khưu Tiểu Ngư rời đi, thay đổi kế hoạch lúc trước.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư đến từ huyện hắn vốn muốn đến, đáng tiếc vì người Tác-ta cả huyện không phải bị giết thì chạy trốn.
Mà hắn cũng bị đuổi giết mấy lần, trên đường về thành Vân Yên còn không biết bao nhiêu nguy hiểm đợi hắn, có lẽ đi theo Khưu Tiểu Ngư lại là một quyết định sáng suốt.
Khưu Tiểu Ngư không biết, cuối cùng nàng vẫn bị ăn vạ.
Khi nàng trở lại sơn động, rất nhiều thôn dân đã tỉnh lại, có mấy người đã ở bên ngoài sơn động chuẩn bị đồ ăn.
Không biết thôn trưởng đang nói gì, dù sao vẻ mặt ưu sầu, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư trở về thì lập tức lộ ra tươi cười.
Khưu Tiểu Ngư: ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro