Chương 30 - Người Nào Không Biết Chữ
Nổi Lên Sát Tâm
Già Nhất
2024-08-08 04:27:12
“Tiểu tử ngươi bớt nói linh tinh thôi, chỉ cần là người quen Khưu Tiểu Ngư đều phải giết, đừng quên phía trên dặn dò.”
“Đã rõ, thủ lĩnh!”
“Giết đám người này không cần nhiều người chúng ta như vậy, lát nữa để A Tam và ta đi là đủ.”
“Được thôi, nể mặt tiểu tử ngươi biết điều như thế, tiền thưởng cho ngươi nhiều hai lượng.”
“Đa tạ thủ lĩnh!” Trên mặt hắc y nhân kia lộ vẻ vui mừng.
Những người này không biết cuộc đối thoại của bọn họ đều truyền tới tai Khưu Tiểu Ngư, tuy khoảng cách hơn 100 mét, bọn họ cũng cố tình đè thấp giọng nói, nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi lỗ tai của Khưu Tiểu Ngư.
“Thôn trưởng…”
Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư gọi thôn trưởng dừng lại.
“Sao thế? Nha đầu Tiểu Ngư.” Thôn trưởng hỏi.
“Phía trước có nguy hiểm, các ngươi đợi ở đây, ta đi giải quyết đám người kia các ngươi lại đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Ồ… Ngươi nói có nguy hiểm thì có nguy hiểm sao? Ai biết ngươi có rắp tâm gì. Đại bá của ngươi ngươi đều vứt bỏ mặc kệ…” Khưu Mai Hoa bắt đầu đi ra nhảy nhót, châm chọc mỉa mai.
“Con câm miệng cho lão nương, còn dám nói với Tiểu Ngư như vậy, xem lão nương có đánh chết con không.” Tôn Hương Lan đánh mạnh hai cái lên lưng Khưu Mai Hoa.
Khưu Mai Hoa giận mà không dám nói gì, còn hung dữ trừng Khưu Tiểu Ngư một cái.
Khưu Tiểu Ngư lười để ý tới Khưu Mai Hoa, ánh mắt nhìn thẳng về phía thôn trưởng, xem hắn ta quyết định thế nào.
“Tiểu Ngư à, ngươi biết phía trước có nguy hiểm gì sao? Sao một mình ngươi có thể giải quyết được.”
Thực ra đã thay đổi cách nói nói cho Khưu Tiểu Ngư quyết định của hắn ta.
Khưu Tiểu Ngư nhún vai: “Ta chắc chắn có thể giải quyết, nhưng nếu các ngươi không tin mà nói, cũng có thể mạo hiểm đi về trước.”
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình vẫn không thích hợp làm người tốt, nhìn xem, căn bản không có một người tin tưởng lời nàng nói.
“Chuyện này… Vậy đi thôi, có nguy hiểm gì chúng ta đồng tâm hiệp lực giải quyết.” Thôn trưởng nói.
Trong mắt Khưu Mai Hoa hiện lên ý cười đắc ý, đáng tiếc Khưu Tiểu Ngư không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lại khiến Khưu Mai Hoa vô cùng tức giận, oán hận trong mắt gần như ngưng tụ thành thực chất.
Khưu Tiểu Ngư không chút để ý đi sau đội ngũ, không vì thôn dân không tin nàng mà tức giận.
Nếu không phải vì nghe thấy lời nói của mấy hắc y nhân này, biết những người này tới vì nguyên chủ, nàng căn bản sẽ không mở miệng.
“Giết…”
Theo tiếng giết vang lên, hai hắc y nhân nhảy từ trên cây xuống, tay nắm chặt trường kiếm phản quang.
Khoảng 200 thôn dân lập tức hoảng loạn không còn đường đi, người phía sau còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người ở phía trước liều mạng chạy trở về.
Vì thế người ở phía sau cũng vẻ mặt hoảng loạn chạy trở về, lập tức xảy ra chuyện dẫm đạp.
“A…”
“A…”
Mấy người chạy về trước vì không chạy kịp mà bị chém trúng sau lưng.
Lúc này thôn trưởng xem như trấn định nhất, nhưng hắn ta cũng luống cuống.
Đột nhiên nhớ tới những lời Khưu Tiểu Ngư nói lúc trước, hóa ra nguy hiểm mà nàng nói là chuyện này.
Trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế đã nghe lời Khưu Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư… Tiểu Ngư…” Thôn trưởng vội vàng đẩy người chắn trước mặt mình, nhìn khắp nơi tìm Khưu Tiểu Ngư.
“Ở đây.” Không biết Khưu Tiểu Ngư đã chạy tới phía trước từ khi nào, chặn hai hắc y nhân kia.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một bộ ngân châm châm cứu Trung y, khen thưởng 1 cân khoai tây!]
Khưu Tiểu Ngư thở dài, khen thưởng vật tư một đi không trở lại.
“Nhận nhiệm vụ!”
Lúc này Khưu Tiểu Ngư không lập tức chữa trị cho hai người, chỉ giúp bọn họ ngừng chảy máu, bảo vệ tính mạng, không đến mức để bọn họ mất đi tính mạng.
Quả nhiên không lập tức chữa trị, phải nói là miệng vết thương còn chưa đạt tới tiêu chuẩn khép lại, cho nên hệ thống không phán định hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Khưu Tiểu Ngư không có dị năng hệ chữa trị, dùng phương pháp trị liệu bình thường, vết thương như vậy nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng cần 10 ngày nửa tháng.
Quả nhiên dựa vào cái gì đều không bằng dựa vào mình, bất cứ lúc nào đều là như vậy.
“Đã rõ, thủ lĩnh!”
“Giết đám người này không cần nhiều người chúng ta như vậy, lát nữa để A Tam và ta đi là đủ.”
“Được thôi, nể mặt tiểu tử ngươi biết điều như thế, tiền thưởng cho ngươi nhiều hai lượng.”
“Đa tạ thủ lĩnh!” Trên mặt hắc y nhân kia lộ vẻ vui mừng.
Những người này không biết cuộc đối thoại của bọn họ đều truyền tới tai Khưu Tiểu Ngư, tuy khoảng cách hơn 100 mét, bọn họ cũng cố tình đè thấp giọng nói, nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi lỗ tai của Khưu Tiểu Ngư.
“Thôn trưởng…”
Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư gọi thôn trưởng dừng lại.
“Sao thế? Nha đầu Tiểu Ngư.” Thôn trưởng hỏi.
“Phía trước có nguy hiểm, các ngươi đợi ở đây, ta đi giải quyết đám người kia các ngươi lại đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Ồ… Ngươi nói có nguy hiểm thì có nguy hiểm sao? Ai biết ngươi có rắp tâm gì. Đại bá của ngươi ngươi đều vứt bỏ mặc kệ…” Khưu Mai Hoa bắt đầu đi ra nhảy nhót, châm chọc mỉa mai.
“Con câm miệng cho lão nương, còn dám nói với Tiểu Ngư như vậy, xem lão nương có đánh chết con không.” Tôn Hương Lan đánh mạnh hai cái lên lưng Khưu Mai Hoa.
Khưu Mai Hoa giận mà không dám nói gì, còn hung dữ trừng Khưu Tiểu Ngư một cái.
Khưu Tiểu Ngư lười để ý tới Khưu Mai Hoa, ánh mắt nhìn thẳng về phía thôn trưởng, xem hắn ta quyết định thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Ngư à, ngươi biết phía trước có nguy hiểm gì sao? Sao một mình ngươi có thể giải quyết được.”
Thực ra đã thay đổi cách nói nói cho Khưu Tiểu Ngư quyết định của hắn ta.
Khưu Tiểu Ngư nhún vai: “Ta chắc chắn có thể giải quyết, nhưng nếu các ngươi không tin mà nói, cũng có thể mạo hiểm đi về trước.”
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình vẫn không thích hợp làm người tốt, nhìn xem, căn bản không có một người tin tưởng lời nàng nói.
“Chuyện này… Vậy đi thôi, có nguy hiểm gì chúng ta đồng tâm hiệp lực giải quyết.” Thôn trưởng nói.
Trong mắt Khưu Mai Hoa hiện lên ý cười đắc ý, đáng tiếc Khưu Tiểu Ngư không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lại khiến Khưu Mai Hoa vô cùng tức giận, oán hận trong mắt gần như ngưng tụ thành thực chất.
Khưu Tiểu Ngư không chút để ý đi sau đội ngũ, không vì thôn dân không tin nàng mà tức giận.
Nếu không phải vì nghe thấy lời nói của mấy hắc y nhân này, biết những người này tới vì nguyên chủ, nàng căn bản sẽ không mở miệng.
“Giết…”
Theo tiếng giết vang lên, hai hắc y nhân nhảy từ trên cây xuống, tay nắm chặt trường kiếm phản quang.
Khoảng 200 thôn dân lập tức hoảng loạn không còn đường đi, người phía sau còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người ở phía trước liều mạng chạy trở về.
Vì thế người ở phía sau cũng vẻ mặt hoảng loạn chạy trở về, lập tức xảy ra chuyện dẫm đạp.
“A…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A…”
Mấy người chạy về trước vì không chạy kịp mà bị chém trúng sau lưng.
Lúc này thôn trưởng xem như trấn định nhất, nhưng hắn ta cũng luống cuống.
Đột nhiên nhớ tới những lời Khưu Tiểu Ngư nói lúc trước, hóa ra nguy hiểm mà nàng nói là chuyện này.
Trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế đã nghe lời Khưu Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư… Tiểu Ngư…” Thôn trưởng vội vàng đẩy người chắn trước mặt mình, nhìn khắp nơi tìm Khưu Tiểu Ngư.
“Ở đây.” Không biết Khưu Tiểu Ngư đã chạy tới phía trước từ khi nào, chặn hai hắc y nhân kia.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng một bộ ngân châm châm cứu Trung y, khen thưởng 1 cân khoai tây!]
Khưu Tiểu Ngư thở dài, khen thưởng vật tư một đi không trở lại.
“Nhận nhiệm vụ!”
Lúc này Khưu Tiểu Ngư không lập tức chữa trị cho hai người, chỉ giúp bọn họ ngừng chảy máu, bảo vệ tính mạng, không đến mức để bọn họ mất đi tính mạng.
Quả nhiên không lập tức chữa trị, phải nói là miệng vết thương còn chưa đạt tới tiêu chuẩn khép lại, cho nên hệ thống không phán định hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Khưu Tiểu Ngư không có dị năng hệ chữa trị, dùng phương pháp trị liệu bình thường, vết thương như vậy nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, có khả năng cần 10 ngày nửa tháng.
Quả nhiên dựa vào cái gì đều không bằng dựa vào mình, bất cứ lúc nào đều là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro