[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chủ Yếu Là Đến...
2024-09-06 00:34:28
Trong lúc nàng rút tay ra, Tiêu Hàm đã từ từ mở mắt.
Lý Diệu Diệu nấu cháo trắng, nàng mang vào nhà chính, đặt ở trên bàn cơm rồi mới đi gõ cửa phòng của Tiêu Hàm.
“Dậy ăn cơm.”
Nàng kề tai lên cửa, đến khi nghe thấy một tiếng trả lời lạnh lùng mới tránh ra.
Trong sân có một cái giếng, Tiêu Hàm mới chuyển đến nơi này không lâu, hình như là do chủ nhân của căn nhà đào.
Nàng đi múc một xô nước, sau đó lại đi đến cửa sổ phòng bếp, cầm lấy một cành dương liễu và chèn, múc một chén nước, cắn đứt phần bên ngoài của cành dương liễu, sau đó đi đến bên cạnh đánh răng.
Chờ đến khi nàng đã rửa mặt sạch sẽ rồi, Tiêu Hàm mới chống hai cây gậy đi ra.
Nhìn thấy hai cái gậy kia, Lý Diệu Diệu cảm giác cả người đều đau nhức.
“Để ta múc chậu nước cho ngươi rửa mặt.”
“Để ta tự làm.”
Bệ cửa sổ phòng bếp không cao, Tiêu Hàm tay dài chân dài, chỉ là hai chân bị tật nên lúc đi lấy cành dương liễu vẫn có hơi khó khăn.
Cho dù xiêm y trên người có bị bùn trên miệng giếng bên cạnh làm dơ, hắn cũng vẫn kiên trì đi múc nước, chuyện bản thân có thể làm được, tuyệt đối không để nàng giúp.
Lý Diệu Diệu nhíu mày.
Lý Diệu Diệu có thể cảm nhận được, hắn đang chứng minh bản thân không phải một tên tàn phế.
Đối tượng chứng minh không phải nàng.
Sau khi ăn cơm xong, nàng đem chăn được giặt sạch phơi lên trên gậy trúc, sau đó vứt hết cỏ khô hôi hám đi, chuẩn bị ra ngoài lấy một chút cỏ mới về.
Nhìn thấy Tiêu Hàm tính đi về phòng nằm, nàng hỏi: “Dao đốn củi ở đâu?”
Nam tử cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Bên trong đống củi.”
Lý Diệu Diệu lấy dao đốn củi ra, bên cạnh nhà tranh có đống cỏ khô, nàng định đi đến sau núi trước một chuyến.
Vừa mới đóng cửa lại, nhìn thấy trưởng thôn và ba mẹ Lâm gia nhanh chóng đi đến bên này.
Ở đằng sau còn có Lý tiểu Nhu đi theo.
Hôm qua Lâm Đại Lang vứt bỏ nguyên chủ, đi cứu Lý Tiểu Nhu lấy cái chết ra thúc ép, hai người bọn họ thuận lợi thành thân.
Nhìn thấy eo của nàng ta vặn vẹo như rắn nước, Lý Diệu Diệu dường như đang nghĩ đến chuyện gì, cười nhạt một tiếng.
“Nàng lại muốn làm gì đây?”
“Lý Diệu Diệu, ngươi muốn ra ngoài à? Đúng lúc đến tìm ngươi có chút việc.”
Trưởng thôn lớn tuổi gọi nàng lại.
“Trưởng thôn gia gia, có chuyện gì mà phiền người đích thân xuống đây thế?”
Nhìn nàng khách khí lại không thất lễ, trưởng thôn có hơi bất ngờ nhưng cũng không nhiều lắm, dẫu sao ông ấy cũng chứng kiến đám tiểu bối trong thôn lớn lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Diệu Diệu nấu cháo trắng, nàng mang vào nhà chính, đặt ở trên bàn cơm rồi mới đi gõ cửa phòng của Tiêu Hàm.
“Dậy ăn cơm.”
Nàng kề tai lên cửa, đến khi nghe thấy một tiếng trả lời lạnh lùng mới tránh ra.
Trong sân có một cái giếng, Tiêu Hàm mới chuyển đến nơi này không lâu, hình như là do chủ nhân của căn nhà đào.
Nàng đi múc một xô nước, sau đó lại đi đến cửa sổ phòng bếp, cầm lấy một cành dương liễu và chèn, múc một chén nước, cắn đứt phần bên ngoài của cành dương liễu, sau đó đi đến bên cạnh đánh răng.
Chờ đến khi nàng đã rửa mặt sạch sẽ rồi, Tiêu Hàm mới chống hai cây gậy đi ra.
Nhìn thấy hai cái gậy kia, Lý Diệu Diệu cảm giác cả người đều đau nhức.
“Để ta múc chậu nước cho ngươi rửa mặt.”
“Để ta tự làm.”
Bệ cửa sổ phòng bếp không cao, Tiêu Hàm tay dài chân dài, chỉ là hai chân bị tật nên lúc đi lấy cành dương liễu vẫn có hơi khó khăn.
Cho dù xiêm y trên người có bị bùn trên miệng giếng bên cạnh làm dơ, hắn cũng vẫn kiên trì đi múc nước, chuyện bản thân có thể làm được, tuyệt đối không để nàng giúp.
Lý Diệu Diệu nhíu mày.
Lý Diệu Diệu có thể cảm nhận được, hắn đang chứng minh bản thân không phải một tên tàn phế.
Đối tượng chứng minh không phải nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ăn cơm xong, nàng đem chăn được giặt sạch phơi lên trên gậy trúc, sau đó vứt hết cỏ khô hôi hám đi, chuẩn bị ra ngoài lấy một chút cỏ mới về.
Nhìn thấy Tiêu Hàm tính đi về phòng nằm, nàng hỏi: “Dao đốn củi ở đâu?”
Nam tử cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Bên trong đống củi.”
Lý Diệu Diệu lấy dao đốn củi ra, bên cạnh nhà tranh có đống cỏ khô, nàng định đi đến sau núi trước một chuyến.
Vừa mới đóng cửa lại, nhìn thấy trưởng thôn và ba mẹ Lâm gia nhanh chóng đi đến bên này.
Ở đằng sau còn có Lý tiểu Nhu đi theo.
Hôm qua Lâm Đại Lang vứt bỏ nguyên chủ, đi cứu Lý Tiểu Nhu lấy cái chết ra thúc ép, hai người bọn họ thuận lợi thành thân.
Nhìn thấy eo của nàng ta vặn vẹo như rắn nước, Lý Diệu Diệu dường như đang nghĩ đến chuyện gì, cười nhạt một tiếng.
“Nàng lại muốn làm gì đây?”
“Lý Diệu Diệu, ngươi muốn ra ngoài à? Đúng lúc đến tìm ngươi có chút việc.”
Trưởng thôn lớn tuổi gọi nàng lại.
“Trưởng thôn gia gia, có chuyện gì mà phiền người đích thân xuống đây thế?”
Nhìn nàng khách khí lại không thất lễ, trưởng thôn có hơi bất ngờ nhưng cũng không nhiều lắm, dẫu sao ông ấy cũng chứng kiến đám tiểu bối trong thôn lớn lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro