[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Làm Nạng 1
2024-09-06 00:34:28
Một cây hòe to cỡ hai cánh tay của hai tráng hán.
Nàng giơ lên dao đốn củi, dùng sức.
Một dao bổ xuống, một cây hòe thế mà lại chỉ còn một cái gốc cây.
Thấy cây ngã sang bên này, mọi người vội vàng tránh ra, cây ngã xuống đất khiến bụi bay mù mịt.
Lý Diệu Diệu cầm con dao từ từ đi đến chỗ của bọn họ, không hề để ý mà nói: “Cha ta đi rồi, chỉ còn lại một mình ta.”
“Tính tính ta không tốt, không thể nghe được có người nói lời đồn nhảm nhí trước mặt ta, có câu tục ngữ là đi chân trần không sợ mang giày, đúng, bây giờ ta đang ở tình huống này.”
Trong nháy mắt mọi người nghĩ đến dáng vẻ nổi đi khi thành thân vào chiều hôm qua của nàng.
Mọi người đều cảm thấy nàng chịu kích thích tới điên rồi.
“Nàng điên rồi!”
Đắc tội lưu manh cũng đừng đắc tội kẻ điên, bởi lưu manh sẽ không có khả năng quấy rầy ngươi, nhưng kẻ điên thì sẽ có.
Nghĩ đến tình hướng này, dọa cho bọn họ lui về sau.
Lý Diệu Diệu thật sự vừa lòng với thái độ của bọn họ, cũng vừa hay nàng không muốn tiếp xúc nhiều với mấy người tự cho mình là tốt bụng đó.
Sau này ai còn dám ở trước mặt ta, nói xấu ta và tướng công của ta, thì kết cục sẽ thảm như cái cây của nhà thím béo.”
“Ngươi… Ngươi dám giết người?”
Lâm phụ là một con hổ giấy, ông ta sợ hãi trốn ra sau lưng Lâm mẫu.
"Cả người ta chỉ có cái mạng này là đáng giá thôi, so với các ngươi thì không thể bằng được, nếu mấy nhà các ngươi thiếu đi người làm việc khỏe mạnh thì sẽ bị tuyệt hậu đấy."
"Ta thì khác, vị kia nhà ta mà mất thì cũng thôi, dùng cái mạng này của ta để trả giá cho mấy cái mạnh khỏe mạnh nhà các ngươi đi."
"Tính ra thì ta vẫn hời nha."
Nói xong, cô bật cười oang oang.
Mọi người ở đây đều nổi da gà, tụm năm tụm ba bỏ đi.
Trưởng thôn đã trải qua vô số chuyện nên không hề bị nàng dọa sợ, chỉ thở dài một hơi.
Còn tưởng cô đã trưởng thành rồi, cuối cùng vẫn dễ tức giận như vậy.
"Diệu Diệu, đi thôi."
Nghe trưởng thôn nói vậy, Lý Diệu Diệu ngừng cười, ba người Lâm phụ vô cùng sợ hãi.
"Trưởng thôn, hay để hôm nào đi? Hình như Lý Diệu Diệu không được bình thường lắm."
Lam phụ run lẩy bẩy.
Lý Tiểu Nhu giả vờ như bị kinh sợ nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Nếu bị điên thì quá tốt, điên rồi thì sẽ không tranh giành Lâm Đại Lang với nàng ta nữa.
Trưởng thôn trừng mắt lườm Lâm phụ, nghiêm khắc nói: "Ta chỉ rảnh hôm nay thôi, nếu các ngươi không đi thì cả ruộng khoai tây sẽ là của Lý Diệu Diệu hết."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng giơ lên dao đốn củi, dùng sức.
Một dao bổ xuống, một cây hòe thế mà lại chỉ còn một cái gốc cây.
Thấy cây ngã sang bên này, mọi người vội vàng tránh ra, cây ngã xuống đất khiến bụi bay mù mịt.
Lý Diệu Diệu cầm con dao từ từ đi đến chỗ của bọn họ, không hề để ý mà nói: “Cha ta đi rồi, chỉ còn lại một mình ta.”
“Tính tính ta không tốt, không thể nghe được có người nói lời đồn nhảm nhí trước mặt ta, có câu tục ngữ là đi chân trần không sợ mang giày, đúng, bây giờ ta đang ở tình huống này.”
Trong nháy mắt mọi người nghĩ đến dáng vẻ nổi đi khi thành thân vào chiều hôm qua của nàng.
Mọi người đều cảm thấy nàng chịu kích thích tới điên rồi.
“Nàng điên rồi!”
Đắc tội lưu manh cũng đừng đắc tội kẻ điên, bởi lưu manh sẽ không có khả năng quấy rầy ngươi, nhưng kẻ điên thì sẽ có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến tình hướng này, dọa cho bọn họ lui về sau.
Lý Diệu Diệu thật sự vừa lòng với thái độ của bọn họ, cũng vừa hay nàng không muốn tiếp xúc nhiều với mấy người tự cho mình là tốt bụng đó.
Sau này ai còn dám ở trước mặt ta, nói xấu ta và tướng công của ta, thì kết cục sẽ thảm như cái cây của nhà thím béo.”
“Ngươi… Ngươi dám giết người?”
Lâm phụ là một con hổ giấy, ông ta sợ hãi trốn ra sau lưng Lâm mẫu.
"Cả người ta chỉ có cái mạng này là đáng giá thôi, so với các ngươi thì không thể bằng được, nếu mấy nhà các ngươi thiếu đi người làm việc khỏe mạnh thì sẽ bị tuyệt hậu đấy."
"Ta thì khác, vị kia nhà ta mà mất thì cũng thôi, dùng cái mạng này của ta để trả giá cho mấy cái mạnh khỏe mạnh nhà các ngươi đi."
"Tính ra thì ta vẫn hời nha."
Nói xong, cô bật cười oang oang.
Mọi người ở đây đều nổi da gà, tụm năm tụm ba bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trưởng thôn đã trải qua vô số chuyện nên không hề bị nàng dọa sợ, chỉ thở dài một hơi.
Còn tưởng cô đã trưởng thành rồi, cuối cùng vẫn dễ tức giận như vậy.
"Diệu Diệu, đi thôi."
Nghe trưởng thôn nói vậy, Lý Diệu Diệu ngừng cười, ba người Lâm phụ vô cùng sợ hãi.
"Trưởng thôn, hay để hôm nào đi? Hình như Lý Diệu Diệu không được bình thường lắm."
Lam phụ run lẩy bẩy.
Lý Tiểu Nhu giả vờ như bị kinh sợ nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Nếu bị điên thì quá tốt, điên rồi thì sẽ không tranh giành Lâm Đại Lang với nàng ta nữa.
Trưởng thôn trừng mắt lườm Lâm phụ, nghiêm khắc nói: "Ta chỉ rảnh hôm nay thôi, nếu các ngươi không đi thì cả ruộng khoai tây sẽ là của Lý Diệu Diệu hết."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro