[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Trộm Gà Không T...
2024-09-06 00:34:28
Những lời này của bọn họ, khiến cho những thôn dân tự cho là có lòng tốt cảm thấy đáng tiếc cho Lý Diệu Diệu, thậm chí còn đưa ra chủ ý.
“Lý Diệu Diệu, dẫu sao ngươi cũng mới theo Tiêu Hàm chưa được một ngày, không bằng cầu xin Lâm Đại Lang tha thứ cho ngươi…”
Thím béo còn chưa nói xong, Lâm mẫu đã biến sắc, trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ: “Con ta không cưới vải hư người khác đã dùng.”
Lý Tiểu Nhu nhìn thấy Lý Diệu Diệu như đang suy tư chuyện gì.
Nghĩ thầm rằng nàng đang ghen tị với nàng ta, hối hận việc gả cho Tiêu Hàm.
Nàng ta tuyệt đối không thể để tiện nhân này vào cửa.
Nàng ta giả vờ làm ra dáng vẻ hiểu chuyện dịu dàng đối với mọi người: “Tuy rằng tỷ tỷ và tỷ phu đã là phu thê, nhưng nếu nàng không hạnh phúc, ta nguyện ý thuyết phục Đại Lang nạp nàng làm thiếp.”
“Tiểu Nhu, ngươi quá lương thiện rồi, loại người như nàng không xứng vào của Lâm gia ta.”
Nhìn Lâm mẫu và Lý Tiểu Nhu kẻ xướng người họa, Lý Diệu Diệu quả thật muốn cười.
Nàng cũng thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tiếng cười vang dội giống như thật sự đã gặp được chuyện vui vẻ gì đó, thím béo chậc một tiếng: “Đứa nhỏ này…”
Lý Diệu Diệu liếc xéo bà ta, trong mi mắt cong cong lộ ra ánh mắt thanh triệt chân thành.
“Thím béo, ta nhớ đại nhi tử của ngươi ở nhà trong huyện, không phải bọn họ sinh được một khuê nữ mập mạp hay sao?”
Thím béo cho rằng nàng đang ngầm ám chỉ đại nhi tử có tiền đồ, vui vẻ nói: “Cháu gái lớn của ta năm nay ba tuổi, con bé…”
Lý Diệu Diệu cắt ngang lời bà ta nói, nụ cười không hề giảm đi.
“Không phải ngươi thích làm thiếp sao? Tuổi tác của ngươi chắc chắn không làm được, vậy nên gửi đứa cháu gái lớn của ngươi đến đó trước đi.”
So với những lời châm chọc, vũ nhục ẩn giấu đó, thì lời nói của nàng lại còn có tính thô tục, vũ nhục người khác hơn.
Thím béo tức giận đến mức đen mặt.
“Ngươi…”
Lý Diệu Diệu không nói lý với bà ta, lại nhìn sang ba người Lâm gia, cười khinh miệt.
“Vải rách?”
“Một nam tử trước khi kết hôn tằng tịu với nhau, không giữ mình trong sạch, ta cũng thật chướng mắt.”
Một câu này của nàng mắng hai người.
Nhìn như đang nói Lâm Đại Lang, nhưng thật ra đang ám chỉ Lý Tiểu Nhu trước khi kết hôn đã phá thân.
Ba người lập tức thay đổi sắc mặt, Lý Tiểu Nhu vô cùng xấu hổ.
Lâm mẫu chỉ vào mặt nàng, mắng to: “Ngươi nói ai dơ?”
“Ai đúng vị như thế sẽ là người ngồi vào chỗ đó.”
Nhìn bọn họ thổi râu trừng mắt, cái cuốc, đòn gánh bị nắm đến mức kêu cót két, mặt Lý DIệu Diệu không đổi sắc mà đi đến ven đường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lý Diệu Diệu, dẫu sao ngươi cũng mới theo Tiêu Hàm chưa được một ngày, không bằng cầu xin Lâm Đại Lang tha thứ cho ngươi…”
Thím béo còn chưa nói xong, Lâm mẫu đã biến sắc, trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ: “Con ta không cưới vải hư người khác đã dùng.”
Lý Tiểu Nhu nhìn thấy Lý Diệu Diệu như đang suy tư chuyện gì.
Nghĩ thầm rằng nàng đang ghen tị với nàng ta, hối hận việc gả cho Tiêu Hàm.
Nàng ta tuyệt đối không thể để tiện nhân này vào cửa.
Nàng ta giả vờ làm ra dáng vẻ hiểu chuyện dịu dàng đối với mọi người: “Tuy rằng tỷ tỷ và tỷ phu đã là phu thê, nhưng nếu nàng không hạnh phúc, ta nguyện ý thuyết phục Đại Lang nạp nàng làm thiếp.”
“Tiểu Nhu, ngươi quá lương thiện rồi, loại người như nàng không xứng vào của Lâm gia ta.”
Nhìn Lâm mẫu và Lý Tiểu Nhu kẻ xướng người họa, Lý Diệu Diệu quả thật muốn cười.
Nàng cũng thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tiếng cười vang dội giống như thật sự đã gặp được chuyện vui vẻ gì đó, thím béo chậc một tiếng: “Đứa nhỏ này…”
Lý Diệu Diệu liếc xéo bà ta, trong mi mắt cong cong lộ ra ánh mắt thanh triệt chân thành.
“Thím béo, ta nhớ đại nhi tử của ngươi ở nhà trong huyện, không phải bọn họ sinh được một khuê nữ mập mạp hay sao?”
Thím béo cho rằng nàng đang ngầm ám chỉ đại nhi tử có tiền đồ, vui vẻ nói: “Cháu gái lớn của ta năm nay ba tuổi, con bé…”
Lý Diệu Diệu cắt ngang lời bà ta nói, nụ cười không hề giảm đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải ngươi thích làm thiếp sao? Tuổi tác của ngươi chắc chắn không làm được, vậy nên gửi đứa cháu gái lớn của ngươi đến đó trước đi.”
So với những lời châm chọc, vũ nhục ẩn giấu đó, thì lời nói của nàng lại còn có tính thô tục, vũ nhục người khác hơn.
Thím béo tức giận đến mức đen mặt.
“Ngươi…”
Lý Diệu Diệu không nói lý với bà ta, lại nhìn sang ba người Lâm gia, cười khinh miệt.
“Vải rách?”
“Một nam tử trước khi kết hôn tằng tịu với nhau, không giữ mình trong sạch, ta cũng thật chướng mắt.”
Một câu này của nàng mắng hai người.
Nhìn như đang nói Lâm Đại Lang, nhưng thật ra đang ám chỉ Lý Tiểu Nhu trước khi kết hôn đã phá thân.
Ba người lập tức thay đổi sắc mặt, Lý Tiểu Nhu vô cùng xấu hổ.
Lâm mẫu chỉ vào mặt nàng, mắng to: “Ngươi nói ai dơ?”
“Ai đúng vị như thế sẽ là người ngồi vào chỗ đó.”
Nhìn bọn họ thổi râu trừng mắt, cái cuốc, đòn gánh bị nắm đến mức kêu cót két, mặt Lý DIệu Diệu không đổi sắc mà đi đến ven đường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro