[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Làm Nạng 3
2024-09-06 00:34:28
Lý Tiểu Nhu vốn định dùng chuyện phòng the tối qua để mỉa mai nàng nhưng nhìn nàng chạy về bằng đường khác thì chỉ đành tức tối dậm chân.
Lý Diệu Diệu tìm đường xuống núi, dùng dao chặt củi chém đứt đám cỏ dại rậm rạp, lúc sắp về đến nhà lại chặt một cây bách.
Sau khi kéo về nhà, nàng đi nhặt ít cỏ khô trải lên tấm ván giường.
Đống cỏ khô này có mùi ấm áp, chờ bao giờ chăn mền khô hết thì nàng có thể ngủ một mình rồi.
Lý Diệu Diệu bận rộn suốt buổi chiều ngoài sân, Tiêu Hàm nghe thấy tiếng làm việc trong sân thì cũng coi như không nghe thấy.
Chỉ có mấy cục đá lần lượt nát vụn trong tay hắn đã tiết lộ hắn cảm thấy âm thanh chặt gỗ bên ngoài phiền phức đến mức nào.
Lý Diệu Diệu làm được một đôi nạng cao gần một mét rưỡi bằng cây bách, không có dùi đục nên nàng phải dùng dao bổ củi gọt giũa từng chút một, dùng đinh cố định để giải quyết xong vấn đề hai góc cong.
Sau đó, nàng gõ cái miếng chống tay hình vuông vào là hoàn thành.
Làm xong đôi nạng thì trời đã tối.
Nếu có một bộ dụng cụ làm mộc thì nàng sẽ làm nhanh hơn.
Sau khi đứng dậy rồi phủi hết vụn gỗ trên người xuống, nàng mới đi vào phòng Tiêu Hàm.
Nhìn thấy đôi nạng trong tay nàng, đôi mắt Tiêu Hàm hơi thay đổi.
Nàng vội vàng làm cái này...
Lý Diệu Diệu thắp ngọn đèn dầu trong phòng lên, ánh sáng dần dần tỏa ra phản chiếu lên mặt nàng tăng thêm mấy phần ấm áp.
Nàng cầm đôi nạng đến bên giường, mỉm cười dịu dàng rồi nói: "Ta dìu ngươi xuống nhé, thử cái này xem có được không?"
Tiêu Hàm nhìn chằm chằm đồ vật bên giường, khóe mắt lại liếc nhìn nữ tử đang đứng ở đầu giường.
Đây là lần thứ hai nàng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu mang theo ý chiều chuộng này.
"Lấy lòng ta vì chuyện đồ cười à?"
Ánh mắt Lý Diệu Diệu hơi khựng lại, nàng làm nạng cho hắn không phải vì làm hắn vui lòng mà chỉ vì thấy hắn dùng hai cây gậy gỗ không tiện lắm thôi.
Vừa hay nàng cũng biết ngón nghề này nên mới tiện tay làm thôi.
"Ta muốn chung sống hòa thuận với ngươi."
Vừa nói xong, nam nhân đã nở nụ cười nhạt, giọng nói quyến rũ nhuộm mấy phần đìu hiu.
"Ngươi có hiểu ta không?"
"Ngươi biết chân ta gãy thế nào không?"
"Ngoài biết cái tên Tiêu Hàm này ra thì ngươi chẳng biết gì về ta cả, muốn sống thì cứ làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, không ai can thiệp vào chuyện của ai là được."
Lý Diệu Diệu hơi nhíu mày, nghe có vẻ như người này còn có bí mật?
"Cầm đồ của ngươi ra ngoài đi, đừng có đến trêu chọc ta."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Diệu Diệu tìm đường xuống núi, dùng dao chặt củi chém đứt đám cỏ dại rậm rạp, lúc sắp về đến nhà lại chặt một cây bách.
Sau khi kéo về nhà, nàng đi nhặt ít cỏ khô trải lên tấm ván giường.
Đống cỏ khô này có mùi ấm áp, chờ bao giờ chăn mền khô hết thì nàng có thể ngủ một mình rồi.
Lý Diệu Diệu bận rộn suốt buổi chiều ngoài sân, Tiêu Hàm nghe thấy tiếng làm việc trong sân thì cũng coi như không nghe thấy.
Chỉ có mấy cục đá lần lượt nát vụn trong tay hắn đã tiết lộ hắn cảm thấy âm thanh chặt gỗ bên ngoài phiền phức đến mức nào.
Lý Diệu Diệu làm được một đôi nạng cao gần một mét rưỡi bằng cây bách, không có dùi đục nên nàng phải dùng dao bổ củi gọt giũa từng chút một, dùng đinh cố định để giải quyết xong vấn đề hai góc cong.
Sau đó, nàng gõ cái miếng chống tay hình vuông vào là hoàn thành.
Làm xong đôi nạng thì trời đã tối.
Nếu có một bộ dụng cụ làm mộc thì nàng sẽ làm nhanh hơn.
Sau khi đứng dậy rồi phủi hết vụn gỗ trên người xuống, nàng mới đi vào phòng Tiêu Hàm.
Nhìn thấy đôi nạng trong tay nàng, đôi mắt Tiêu Hàm hơi thay đổi.
Nàng vội vàng làm cái này...
Lý Diệu Diệu thắp ngọn đèn dầu trong phòng lên, ánh sáng dần dần tỏa ra phản chiếu lên mặt nàng tăng thêm mấy phần ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cầm đôi nạng đến bên giường, mỉm cười dịu dàng rồi nói: "Ta dìu ngươi xuống nhé, thử cái này xem có được không?"
Tiêu Hàm nhìn chằm chằm đồ vật bên giường, khóe mắt lại liếc nhìn nữ tử đang đứng ở đầu giường.
Đây là lần thứ hai nàng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu mang theo ý chiều chuộng này.
"Lấy lòng ta vì chuyện đồ cười à?"
Ánh mắt Lý Diệu Diệu hơi khựng lại, nàng làm nạng cho hắn không phải vì làm hắn vui lòng mà chỉ vì thấy hắn dùng hai cây gậy gỗ không tiện lắm thôi.
Vừa hay nàng cũng biết ngón nghề này nên mới tiện tay làm thôi.
"Ta muốn chung sống hòa thuận với ngươi."
Vừa nói xong, nam nhân đã nở nụ cười nhạt, giọng nói quyến rũ nhuộm mấy phần đìu hiu.
"Ngươi có hiểu ta không?"
"Ngươi biết chân ta gãy thế nào không?"
"Ngoài biết cái tên Tiêu Hàm này ra thì ngươi chẳng biết gì về ta cả, muốn sống thì cứ làm một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, không ai can thiệp vào chuyện của ai là được."
Lý Diệu Diệu hơi nhíu mày, nghe có vẻ như người này còn có bí mật?
"Cầm đồ của ngươi ra ngoài đi, đừng có đến trêu chọc ta."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro