[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Làm Nạng 4
2024-09-06 00:34:28
Lý Diệu Diệu không hề sợ hãi trước lời xua đuổi lạnh lùng vô tình này.
Nàng có thể chết trên đường về nhà sau khi đi đưa quan tài cho khác thì còn sóng to gió lớn nào chưa từng thấy nữa.
"Ta nhớ rồi, nhưng đồ đã làm xong rồi thì không có lý gì lại lấy lại, ngươi có muốn dùng hay không thì tùy."
Nàng chống đôi nạng vào tường rồi xoay người đi xuống bếp nấu cơm.
"Ta còn lâu mới tức giận vì loại chuyện nhỏ nhặt này."
Nếu động tác nhào bột của nàng không mạnh gấp đôi so với hôm qua thì có thể thấy nàng không hề tức giận.
Trong phòng, Tiêu Hàm cảm giác bụng mình hơi khó chịu.
Hắn dùng tay đỡ hai chân ra ngoài, dựa vào chút cảm giác ở mũi chân để chạm vào giày, dù chỉ là một động tác nhỏ bé thì cũng khiến hai chân hắn đau như bị kim đâm vào. Thế nhưng hắn không hề nhíu một cọng lông mày nào.
Lão già kia không phế hẳn hai chân của hắn chính vì muốn hắn sống cuộc sống không giống người, không giống quỷ như vậy.
Giấu nỗi thù hận trong lòng, hắn giơ tay lấy hai cây gỗ, hoàn toàn không quan tâm đôi nạng bên cạnh.
Trong bếp, Lý Diệu Diệu đang cắt mì, lúc múc nước rửa tay, nàng phát hiện thùng nước đã cạn đến tận đáy, thế là nàng cầm thùng nước đi đến giếng nước bên cạnh lấy nước.
Trông thấy Tiêu Hàm chống hai cây gậy gỗ đi ra, nhớ đến lời hắn vừa nói thì nàng chỉ coi như không nhìn thấy.
Nàng nhấc thùng nước đi vào phòng bếp.
Nàng nấu hai bát mì nước, chỉ bỏ thêm mỡ heo và hành.
Nàng cũng mang một bát vào phòng Tiêu Hàm rồi bưng bát của mình ngồi ăn ngoài sân.
Nàng vừa ăn vừa nghĩ cách kiếm tiền.
Trong cái rương gỗ nhỏ chỉ có mười văn tiền, chẳng mua được cái gì cả.
Mùng Một và Mười lăm hàng tháng là ngày toàn thôn đi lên chợ huyện mua thức ăn, tạm thời làm mấy món đồ nhỏ để thăm dò tình hình đã, sau đó đi dạo trong thành một phen, nhìn xem kiểu dáng của những món đồ dùng trong nhà ở các cửa hàng Lỗ Ban đó như thế nào.
Chỉ cần làm ra được kiểu dáng đẹp hơn bọn họ rồi bán đi thì ít nhất mười ngày nửa tháng không lo chết đói.
Lý Diệu Diệu rửa chân xong thì đi vào phòng, lúc này mới nhìn thấy có một cái chăn được đặt ở giữa giường giống như một cái ranh giới.
"Đến mức này sao!"
Tuy giọng nói không lớn nhưng Tiêu Hàm rất thính, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ lạnh lùng.
"Đến."
Lý Diệu Diệu mím môi không nói nên lời, nàng không phải sói nha.
"Ta không bụng đói ăn quàng như vậy."
"Ngươi rất khéo chọn."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng có thể chết trên đường về nhà sau khi đi đưa quan tài cho khác thì còn sóng to gió lớn nào chưa từng thấy nữa.
"Ta nhớ rồi, nhưng đồ đã làm xong rồi thì không có lý gì lại lấy lại, ngươi có muốn dùng hay không thì tùy."
Nàng chống đôi nạng vào tường rồi xoay người đi xuống bếp nấu cơm.
"Ta còn lâu mới tức giận vì loại chuyện nhỏ nhặt này."
Nếu động tác nhào bột của nàng không mạnh gấp đôi so với hôm qua thì có thể thấy nàng không hề tức giận.
Trong phòng, Tiêu Hàm cảm giác bụng mình hơi khó chịu.
Hắn dùng tay đỡ hai chân ra ngoài, dựa vào chút cảm giác ở mũi chân để chạm vào giày, dù chỉ là một động tác nhỏ bé thì cũng khiến hai chân hắn đau như bị kim đâm vào. Thế nhưng hắn không hề nhíu một cọng lông mày nào.
Lão già kia không phế hẳn hai chân của hắn chính vì muốn hắn sống cuộc sống không giống người, không giống quỷ như vậy.
Giấu nỗi thù hận trong lòng, hắn giơ tay lấy hai cây gỗ, hoàn toàn không quan tâm đôi nạng bên cạnh.
Trong bếp, Lý Diệu Diệu đang cắt mì, lúc múc nước rửa tay, nàng phát hiện thùng nước đã cạn đến tận đáy, thế là nàng cầm thùng nước đi đến giếng nước bên cạnh lấy nước.
Trông thấy Tiêu Hàm chống hai cây gậy gỗ đi ra, nhớ đến lời hắn vừa nói thì nàng chỉ coi như không nhìn thấy.
Nàng nhấc thùng nước đi vào phòng bếp.
Nàng nấu hai bát mì nước, chỉ bỏ thêm mỡ heo và hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cũng mang một bát vào phòng Tiêu Hàm rồi bưng bát của mình ngồi ăn ngoài sân.
Nàng vừa ăn vừa nghĩ cách kiếm tiền.
Trong cái rương gỗ nhỏ chỉ có mười văn tiền, chẳng mua được cái gì cả.
Mùng Một và Mười lăm hàng tháng là ngày toàn thôn đi lên chợ huyện mua thức ăn, tạm thời làm mấy món đồ nhỏ để thăm dò tình hình đã, sau đó đi dạo trong thành một phen, nhìn xem kiểu dáng của những món đồ dùng trong nhà ở các cửa hàng Lỗ Ban đó như thế nào.
Chỉ cần làm ra được kiểu dáng đẹp hơn bọn họ rồi bán đi thì ít nhất mười ngày nửa tháng không lo chết đói.
Lý Diệu Diệu rửa chân xong thì đi vào phòng, lúc này mới nhìn thấy có một cái chăn được đặt ở giữa giường giống như một cái ranh giới.
"Đến mức này sao!"
Tuy giọng nói không lớn nhưng Tiêu Hàm rất thính, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ lạnh lùng.
"Đến."
Lý Diệu Diệu mím môi không nói nên lời, nàng không phải sói nha.
"Ta không bụng đói ăn quàng như vậy."
"Ngươi rất khéo chọn."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro