[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Ta Sợ Đau Mắt H...
2024-09-06 00:34:28
Câu này đang ngầm mỉa mai nàng đây mà, hôm qua có nhiều người như vậy mà nàng chỉ chọn hắn.
Lý Diệu Diệu cắn môi, đột nhiên híp mắt nhìn nửa người dưới của hắn rồi nở nụ cười trong veo.
"Đáng tiếc, ánh mắt ta không tốt lắm."
Còn cái nào không tốt lắm thì tự hiểu đi.
Ánh mắt Tiêu Hàm hơi trầm xuống, nàng đang khiêu khích hắn.
Cảm nhận được khí lạnh quanh người hắn, tâm trạng của Lý Diệu Diệu khá tốt, nàng cởi giày bò lên giường.
Trông thấy hắn giơ tay lấy chén nước trên cái bàn con cạnh đầu giường, mí mắt Lý Diệu Diệu khẽ run lên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Ta biết làm cái gì rồi!"
Hai tay và một chân nàng đang đặt ở bên trong còn chân còn lại vẫn chống lên mép giường, trông giống như cả người nàng đang nằm trên người Tiêu Hàm.
Nghe thấy giọng điệu kinh hỉ của nàng, Tiêu Hàm uống nước với tâm trạng mất hứng.
Thấy tư thế không đứng đắn của nàng thì lạnh lùng nói: "Vào đi."
Lúc này nữ tử mới chợt phản ứng ra tư thế của mình không đúng lắm.
Cái đèn dầu vẫn đang cháy, nghĩ đến chuyện hắn bất tiện, nàng xoay người trèo xuống thổi tắt đèn.
Lúc quay lại giường, nàng nhấc một chân giẫm lên giường rồi tiếp đến chân sau, thế là chỉ cần hai bước là có thể trèo vào trong.
Trùng hợp lúc này, Tiêu Hàm cũng xoay người nằm nghiêng, thế là đầu gối của hắn đụng vào mắt cá chân nàng.
Bàn chân Lý Diệu Diệu đang giẫm lên giường không được chắc chắn lắm, nàng hét lên một tiếng, sau đó cả người lao thẳng xuống đất.
Có một đôi tay lớn bóp chặt bả vai nàng rồi quăng vào bên trong.
Nữ tử còn chưa lấy lại tinh thần từ sự sợ hãi nên còn tưởng là hắn định ném nàng xuống đất.
Hai chân nàng vắt chéo lên nhau, định giẫm vào trong nhưng lại bị trượt, thế là cả người ngồi thẳng lên đùi Tiêu Hàm.
Cái mặt mo của Lý Diệu Diệu đỏ bừng, vừa nói sẽ không đói bụng ăn quàng xong thì đã bị vả mặt nhanh như vậy rồi hả?
Trong mấy giây nàng đắn đo suy nghĩ, sắc mặt Tiêu Hàm lại trầm xuống vài phần.
"Không nỡ đi à?"
Lý Diệu Diệu vốn đang định đứng dậy nhưng vừa nghe hắn mỉa mai một câu, nàng lập tức mỉa mai lại.
"Nếu là một người khỏe mạnh thì ta sẽ không nỡ, nhưng là ngươi thì không đến mức đấy, ta sợ đau mắt hột."
Nói xong, nàng còn cố ý nhìn xuống dưới bụng hắn.
Đau mắt!
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Hàm sầm xuống, nàng đang khiêu khích tôn nghiêm nam nhân của hắn.
Khi nàng đứng dậy, hắn bèn nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo xuống, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm.
"Có đau mắt hay không thì phải thử mới biết được."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Diệu Diệu cắn môi, đột nhiên híp mắt nhìn nửa người dưới của hắn rồi nở nụ cười trong veo.
"Đáng tiếc, ánh mắt ta không tốt lắm."
Còn cái nào không tốt lắm thì tự hiểu đi.
Ánh mắt Tiêu Hàm hơi trầm xuống, nàng đang khiêu khích hắn.
Cảm nhận được khí lạnh quanh người hắn, tâm trạng của Lý Diệu Diệu khá tốt, nàng cởi giày bò lên giường.
Trông thấy hắn giơ tay lấy chén nước trên cái bàn con cạnh đầu giường, mí mắt Lý Diệu Diệu khẽ run lên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng.
"Ta biết làm cái gì rồi!"
Hai tay và một chân nàng đang đặt ở bên trong còn chân còn lại vẫn chống lên mép giường, trông giống như cả người nàng đang nằm trên người Tiêu Hàm.
Nghe thấy giọng điệu kinh hỉ của nàng, Tiêu Hàm uống nước với tâm trạng mất hứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy tư thế không đứng đắn của nàng thì lạnh lùng nói: "Vào đi."
Lúc này nữ tử mới chợt phản ứng ra tư thế của mình không đúng lắm.
Cái đèn dầu vẫn đang cháy, nghĩ đến chuyện hắn bất tiện, nàng xoay người trèo xuống thổi tắt đèn.
Lúc quay lại giường, nàng nhấc một chân giẫm lên giường rồi tiếp đến chân sau, thế là chỉ cần hai bước là có thể trèo vào trong.
Trùng hợp lúc này, Tiêu Hàm cũng xoay người nằm nghiêng, thế là đầu gối của hắn đụng vào mắt cá chân nàng.
Bàn chân Lý Diệu Diệu đang giẫm lên giường không được chắc chắn lắm, nàng hét lên một tiếng, sau đó cả người lao thẳng xuống đất.
Có một đôi tay lớn bóp chặt bả vai nàng rồi quăng vào bên trong.
Nữ tử còn chưa lấy lại tinh thần từ sự sợ hãi nên còn tưởng là hắn định ném nàng xuống đất.
Hai chân nàng vắt chéo lên nhau, định giẫm vào trong nhưng lại bị trượt, thế là cả người ngồi thẳng lên đùi Tiêu Hàm.
Cái mặt mo của Lý Diệu Diệu đỏ bừng, vừa nói sẽ không đói bụng ăn quàng xong thì đã bị vả mặt nhanh như vậy rồi hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mấy giây nàng đắn đo suy nghĩ, sắc mặt Tiêu Hàm lại trầm xuống vài phần.
"Không nỡ đi à?"
Lý Diệu Diệu vốn đang định đứng dậy nhưng vừa nghe hắn mỉa mai một câu, nàng lập tức mỉa mai lại.
"Nếu là một người khỏe mạnh thì ta sẽ không nỡ, nhưng là ngươi thì không đến mức đấy, ta sợ đau mắt hột."
Nói xong, nàng còn cố ý nhìn xuống dưới bụng hắn.
Đau mắt!
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Hàm sầm xuống, nàng đang khiêu khích tôn nghiêm nam nhân của hắn.
Khi nàng đứng dậy, hắn bèn nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo xuống, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm.
"Có đau mắt hay không thì phải thử mới biết được."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro