[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Ta Sợ Đau Mắt H...
2024-09-06 00:34:28
Bị hắn ấn xuống một cái nên Lý Diệu Diệu không giữ được thăng bằng, nàng vùng vẫy mấy lần nhưng không những không thể tránh khỏi mà tình hình lại càng nguy hiểm hơn.
Một vòng đỏ ửng thiêu đốt từ cổ đến tận mang tai, cả trái tim và bờ môi nàng đề run rẩy.
"Tiêu Hàm... Ngươi thả ta ra!"
Tiêu Hàm kéo cả nửa người trên của nàng xuống, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vỏn vẹn một nắm đấm.
Hai tay Lý Diệu Diệu bị hắn trói ra sau lưng, cúi đầu nhìn một bàn tay hắn đang bóp eo mình, nàng cảm thấy eo sắp đứt làm đôi đến nơi rồi.
Lý Diệu Diệu đau đớn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ ửng.
"Tiêu Hàm, ngươi thả ta ra."
Hắn chỉ dùng một phần sức mà nàng đã sắp khóc đến nơi rồi.
Nữ tử này yếu ớt thật đấy!
"Lý Diệu Diệu, ta đã bảo đừng có trêu chọc ta rồi!"
Nói xong, hắn đột ngột buông tay nàng ra rồi đẩy người sang bên cạnh, Lý Diệu Diệu ngã nhào xuống như như con thỏ, sau đó hắn nghiêng người sang bên kia rồi ngủ mất.
Lý Diệu Diệu xoa eo, tức giận phồng má lên lườm hắn.
Nếu không sợ đau thì đêm nay nàng sẽ làm hắn.
Thế là nàng cũng kéo chăn đắp lên người, quay lưng lại với hắn.
Cái nhà kia đã không còn chỗ cho Lý Diệu Diệu nữa nên nàng không có ý định về lại mặt, ba ngày sau là ngày diễn ra phiên chợ, nàng phải nhanh chóng làm xong đồ mới được.
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, nàng đi ra sau núi chặt cây, không có xẻng nên nàng đành phải dùng dao chặt củi gọt từng tấc từng tấc một.
Ngày nào nàng cũng gõ gõ đập đập ngoài sân, Tiêu Hàm thì ở trong phòng hắn đếm đá.
Trừ lúc ăn cơm và đi ngủ ra thì hai người không hề can thiệp vào chuyện của nhau.
Mãi đến tối ngày cuối cùng Lý Diệu Diệu vẫn bận rộn ngoài sân, không có dụng cụ bào nên nàng đành dùng cây cỏ mộc tặc để mài cho mặt ngoài trơn bóng.
Còn về chuyện cơm tối thì nàng không chủ động làm, dù sao hắn cũng bảo đừng có trêu chọc hắn.
Nàng quay lưng về phía cửa phòng, cầm cây mộc tặc mà vùi đầu mài, ngay cả lúc nào Tiêu Hàm đi vào cũng không biết.
Đến tận giờ Hợi nàng mới làm xong, nàng dùng cỏ khô rửa sạch sẽ trong ngoài cái hộp, sau đó bỏ vào cái gùi đã chuẩn bị sẵn.
Trong gùi có cỏ khô đệm bên dưới, không phải lo nhánh trúc trên gùi mài xước cái hộp.
Lúc trước phải tăng tốc làm đồ nội thất cho khách, có thời gian nàng từng bận đến mức mất ăn mất ngủ.
Khi đã đói quá mức thì sẽ không còn cảm giác đói bụng nữa, thế nàng nàng không đi vào bếp mà đi thẳng ra ngoài múc nước rửa chân.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một vòng đỏ ửng thiêu đốt từ cổ đến tận mang tai, cả trái tim và bờ môi nàng đề run rẩy.
"Tiêu Hàm... Ngươi thả ta ra!"
Tiêu Hàm kéo cả nửa người trên của nàng xuống, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vỏn vẹn một nắm đấm.
Hai tay Lý Diệu Diệu bị hắn trói ra sau lưng, cúi đầu nhìn một bàn tay hắn đang bóp eo mình, nàng cảm thấy eo sắp đứt làm đôi đến nơi rồi.
Lý Diệu Diệu đau đớn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ ửng.
"Tiêu Hàm, ngươi thả ta ra."
Hắn chỉ dùng một phần sức mà nàng đã sắp khóc đến nơi rồi.
Nữ tử này yếu ớt thật đấy!
"Lý Diệu Diệu, ta đã bảo đừng có trêu chọc ta rồi!"
Nói xong, hắn đột ngột buông tay nàng ra rồi đẩy người sang bên cạnh, Lý Diệu Diệu ngã nhào xuống như như con thỏ, sau đó hắn nghiêng người sang bên kia rồi ngủ mất.
Lý Diệu Diệu xoa eo, tức giận phồng má lên lườm hắn.
Nếu không sợ đau thì đêm nay nàng sẽ làm hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là nàng cũng kéo chăn đắp lên người, quay lưng lại với hắn.
Cái nhà kia đã không còn chỗ cho Lý Diệu Diệu nữa nên nàng không có ý định về lại mặt, ba ngày sau là ngày diễn ra phiên chợ, nàng phải nhanh chóng làm xong đồ mới được.
Buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, nàng đi ra sau núi chặt cây, không có xẻng nên nàng đành phải dùng dao chặt củi gọt từng tấc từng tấc một.
Ngày nào nàng cũng gõ gõ đập đập ngoài sân, Tiêu Hàm thì ở trong phòng hắn đếm đá.
Trừ lúc ăn cơm và đi ngủ ra thì hai người không hề can thiệp vào chuyện của nhau.
Mãi đến tối ngày cuối cùng Lý Diệu Diệu vẫn bận rộn ngoài sân, không có dụng cụ bào nên nàng đành dùng cây cỏ mộc tặc để mài cho mặt ngoài trơn bóng.
Còn về chuyện cơm tối thì nàng không chủ động làm, dù sao hắn cũng bảo đừng có trêu chọc hắn.
Nàng quay lưng về phía cửa phòng, cầm cây mộc tặc mà vùi đầu mài, ngay cả lúc nào Tiêu Hàm đi vào cũng không biết.
Đến tận giờ Hợi nàng mới làm xong, nàng dùng cỏ khô rửa sạch sẽ trong ngoài cái hộp, sau đó bỏ vào cái gùi đã chuẩn bị sẵn.
Trong gùi có cỏ khô đệm bên dưới, không phải lo nhánh trúc trên gùi mài xước cái hộp.
Lúc trước phải tăng tốc làm đồ nội thất cho khách, có thời gian nàng từng bận đến mức mất ăn mất ngủ.
Khi đã đói quá mức thì sẽ không còn cảm giác đói bụng nữa, thế nàng nàng không đi vào bếp mà đi thẳng ra ngoài múc nước rửa chân.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro