[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Sao Lâm Tra Nam...
2024-09-06 00:34:28
Những điều này đối với Lý Diệu Diệu mà nói, vốn không khó.
Phủ lá cây bách lên, khói bếp lác đác dần bốc lên, trong không khí đều thoang thoảng mùi lá cây bách.
Lại thu dọn sạch sẽ những thứ ngổn ngang kia thì đã đến trưa rồi.
Quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hàm ngồi ở trên bậc thang cứ mãi cúi đầu chắp tay, nàng rủ mắt xuống phát hiện trên tay mình cũng dính nhựa cây.
Lập tức đi vào phòng bếp nấu nước nóng, múc vào trong thùng rồi lại múc thêm một gáo nước lạnh mới bưng ra ngoài.
Đặt thùng nước ở trước mắt hắn, nói với hắn: "Bỏ tay vào đây ngâm đi."
Tiêu Hàm nhìn người trước mặt, giọng nói lạnh lùng.
"Không cần."
Nói xong cầm lấy cây gậy, chuẩn bị trở về phòng.
Đối với sự từ chối của hắn, Lý Diệu Diệu khó hiểu mà cảm thấy hắn là đang khẩu thị tâm phi.
Trực tiếp động thủ giữ vai hắn lại, cầm lấy hai tay hắn bỏ vào trong nước nóng, giọng nói trong trẻo mang mấy phần quan tâm.
"Phải nhân lúc nhựa cây vẫn chưa khô hết thì rửa đi, nếu không về sau muốn cọ ra có lẽ sẽ kéo đi một lớp da."
Nghe thấy lời nói quan tâm của nàng, Tiêu Hàm nhìn chằm chằm vào nước bên trong thùng, nhìn bàn tay thô ráp đang đặt trên mu bàn tay mình.
Hắn rất ghét người khác chạm vào tay mình.
Lúc này hắn lại không cảm thấy ác cảm.
Lý Diệu Diệu thấy hắn không nhúc nhích, mím môi một cái, trực tiếp ngồi xổm xuống lật bàn tay của hắn lại.
Thấy bên trên dính đầy nhựa cây lít nha lít nhít.
Nàng giúp hắn từng chút từng chút gỡ bỏ lớp mủ bên trên, tỉ mỉ đến khớp xương của mỗi một ngón tay cũng không bỏ qua.
Trong quá trình rửa nàng phát hiện tay của Tiêu Hàm rất đẹp.
Khớp xương rõ ràng, bàn tay trắng nõn, thon dài như ngọc, mặc dù trên eo bàn tay có vết chai mỏng, nhưng vốn không ảnh hưởng đến mỹ quan mà trái lại tăng thêm mấy phần dã tính.
Đi ngược lại với khí chất ôn văn nhĩ nhã của hắn.
Đang rửa thì ống tay áo được Tiêu Hàm vén lên bị tuột xuống, Lý Diệu Diệu tay mắt lanh lẹ đón lấy, sợ lại tuột xuống nữa nên nàng trực tiếp giúp hắn vén đến khuỷu tay.
Bỗng nhiên nhìn thấy khuỷu tay trái hắn lộ ra một vết sẹo, còn lại đã bị tay áo che mất.
Lý Diệu Diệu không biết vết sẹo kia lan tràn đến đấu, ngay vào lúc nàng đang suy tư, một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn sang.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt ôn hòa đó của Tiêu Hàm bình lặng như nước.
Phảng phất như lúc nãy là ảo giác của Lý Diệu Diệu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phủ lá cây bách lên, khói bếp lác đác dần bốc lên, trong không khí đều thoang thoảng mùi lá cây bách.
Lại thu dọn sạch sẽ những thứ ngổn ngang kia thì đã đến trưa rồi.
Quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Hàm ngồi ở trên bậc thang cứ mãi cúi đầu chắp tay, nàng rủ mắt xuống phát hiện trên tay mình cũng dính nhựa cây.
Lập tức đi vào phòng bếp nấu nước nóng, múc vào trong thùng rồi lại múc thêm một gáo nước lạnh mới bưng ra ngoài.
Đặt thùng nước ở trước mắt hắn, nói với hắn: "Bỏ tay vào đây ngâm đi."
Tiêu Hàm nhìn người trước mặt, giọng nói lạnh lùng.
"Không cần."
Nói xong cầm lấy cây gậy, chuẩn bị trở về phòng.
Đối với sự từ chối của hắn, Lý Diệu Diệu khó hiểu mà cảm thấy hắn là đang khẩu thị tâm phi.
Trực tiếp động thủ giữ vai hắn lại, cầm lấy hai tay hắn bỏ vào trong nước nóng, giọng nói trong trẻo mang mấy phần quan tâm.
"Phải nhân lúc nhựa cây vẫn chưa khô hết thì rửa đi, nếu không về sau muốn cọ ra có lẽ sẽ kéo đi một lớp da."
Nghe thấy lời nói quan tâm của nàng, Tiêu Hàm nhìn chằm chằm vào nước bên trong thùng, nhìn bàn tay thô ráp đang đặt trên mu bàn tay mình.
Hắn rất ghét người khác chạm vào tay mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hắn lại không cảm thấy ác cảm.
Lý Diệu Diệu thấy hắn không nhúc nhích, mím môi một cái, trực tiếp ngồi xổm xuống lật bàn tay của hắn lại.
Thấy bên trên dính đầy nhựa cây lít nha lít nhít.
Nàng giúp hắn từng chút từng chút gỡ bỏ lớp mủ bên trên, tỉ mỉ đến khớp xương của mỗi một ngón tay cũng không bỏ qua.
Trong quá trình rửa nàng phát hiện tay của Tiêu Hàm rất đẹp.
Khớp xương rõ ràng, bàn tay trắng nõn, thon dài như ngọc, mặc dù trên eo bàn tay có vết chai mỏng, nhưng vốn không ảnh hưởng đến mỹ quan mà trái lại tăng thêm mấy phần dã tính.
Đi ngược lại với khí chất ôn văn nhĩ nhã của hắn.
Đang rửa thì ống tay áo được Tiêu Hàm vén lên bị tuột xuống, Lý Diệu Diệu tay mắt lanh lẹ đón lấy, sợ lại tuột xuống nữa nên nàng trực tiếp giúp hắn vén đến khuỷu tay.
Bỗng nhiên nhìn thấy khuỷu tay trái hắn lộ ra một vết sẹo, còn lại đã bị tay áo che mất.
Lý Diệu Diệu không biết vết sẹo kia lan tràn đến đấu, ngay vào lúc nàng đang suy tư, một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn sang.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt ôn hòa đó của Tiêu Hàm bình lặng như nước.
Phảng phất như lúc nãy là ảo giác của Lý Diệu Diệu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro