[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Thích Bò Lên Gi...
2024-09-06 00:34:28
Nguyên chủ động kinh lựa chọn Tiêu Hàm, nói dối rằng bên trong tám cái rương đó là của hồi môn, thôn trưởng cũng muốn kết thúc trò khôi hài này sớm một chút, nên liên hợp với các trưởng bối khác ở trong thôn, dùng tình dùng lý khuyên Tiêu Hàm cưới nguyên chủ.
Kết quả là ngày hôm đó, nguyên chủ đã cười nhạo Tiêu Hàm.
Nói bên trong đó cha nàng đã để lại tám tảng đá, mẹ kế của nàng và kế muội cũng không biết, nàng điên cuồng cười nhạo Tiêu Hàm ngu xuẩn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của Tiêu Hàm thật sự âm trầm, không thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tất cả chuyện này đều dẫn đến, lúc đối mặt với Tiêu Hàm, Lý Diệu Diệu không thể nào đối xử bình thường với hắn được.
Dẫu sao cũng là nàng trêu chọc người ta trước.
Tuy rằng thời đại này không có sự tiện lợi như hiện đại, cũng tồn tại rất nhiều mê tín dị đoan, nhưng không dễ dàng gì mới có thể sống lại một lần nữa.
Nàng muốn sống thật chăm chỉ.
Nàng vừa suy tư, vừa tập trung chú ý động tĩnh bên trong phòng, tiếng đũa chạm vào nhau và tiếng húp mình rất nhỏ vang lên bên tai, cho đến khi tiếng đũa thanh thúy chạm vào trên mặt chén.
Không đợi Tiêu Hàm mở miệng, nàng đã tự mình đi vào.
Sau khi dọn chén, nhìn thấy bên trong sạch bong đến không còn dư một cọng hành, khóe môi của nàng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi thu hồi biểu cảm lại, nhìn về phía nam tử: “Mùi vị thế nào?”
Nhìn thấy được vẻ chờ mong ẩn giấu trong mắt của nàng, Tiêu Hàm lấy khăn tay ra lau miệng, thản nhiên nói.
“Có thể ăn.”
Lý Diệu Diệu: “...”
Nàng cảm thấy không thú vị chút nào, sau này sẽ không hỏi nữa.
Bưng chén lên, cầm lấy cây đèn dầu trẩu, xoay người đi ra ngoài.
Đương lúc nàng sắp bước ra cửa, ở sau lưng truyền đến một giọng nói thanh lãnh xa cách.
“Sau này ngươi ngủ ở phòng bên cạnh.”
Lý Diệu Diệu dừng bước, tối hôm qua nguyên chủ đến ngủ ở phòng của hắn, còn hắn lại ngồi ở trên băng ghế của nhà mình cả một đêm.
Nếu hôm nay nguyên chủ không muốn làm chuyện này, thì Tiêu Hàm hẳn là cũng muốn sống cho tốt nhỉ?
Trả lời: “Ta biết rồi.”
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, đi đến căn phòng bên cạnh phòng Tiêu Hàm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cùng với tiếng kẽo kẹt.
Một mùi hôi thối xộc vào trong mũi, giống như có trăm cái chân hôi đang ở trong cùng một cái phòng ở giữa mùa hè tháng tám oi ả.
Trong nháy mắt nàng cảm thấy dạ dày đang quặn lại, che miệng lại, giơ cây đèn dầu trẩu lên soi vào trong phòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kết quả là ngày hôm đó, nguyên chủ đã cười nhạo Tiêu Hàm.
Nói bên trong đó cha nàng đã để lại tám tảng đá, mẹ kế của nàng và kế muội cũng không biết, nàng điên cuồng cười nhạo Tiêu Hàm ngu xuẩn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của Tiêu Hàm thật sự âm trầm, không thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tất cả chuyện này đều dẫn đến, lúc đối mặt với Tiêu Hàm, Lý Diệu Diệu không thể nào đối xử bình thường với hắn được.
Dẫu sao cũng là nàng trêu chọc người ta trước.
Tuy rằng thời đại này không có sự tiện lợi như hiện đại, cũng tồn tại rất nhiều mê tín dị đoan, nhưng không dễ dàng gì mới có thể sống lại một lần nữa.
Nàng muốn sống thật chăm chỉ.
Nàng vừa suy tư, vừa tập trung chú ý động tĩnh bên trong phòng, tiếng đũa chạm vào nhau và tiếng húp mình rất nhỏ vang lên bên tai, cho đến khi tiếng đũa thanh thúy chạm vào trên mặt chén.
Không đợi Tiêu Hàm mở miệng, nàng đã tự mình đi vào.
Sau khi dọn chén, nhìn thấy bên trong sạch bong đến không còn dư một cọng hành, khóe môi của nàng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi thu hồi biểu cảm lại, nhìn về phía nam tử: “Mùi vị thế nào?”
Nhìn thấy được vẻ chờ mong ẩn giấu trong mắt của nàng, Tiêu Hàm lấy khăn tay ra lau miệng, thản nhiên nói.
“Có thể ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệu Diệu: “...”
Nàng cảm thấy không thú vị chút nào, sau này sẽ không hỏi nữa.
Bưng chén lên, cầm lấy cây đèn dầu trẩu, xoay người đi ra ngoài.
Đương lúc nàng sắp bước ra cửa, ở sau lưng truyền đến một giọng nói thanh lãnh xa cách.
“Sau này ngươi ngủ ở phòng bên cạnh.”
Lý Diệu Diệu dừng bước, tối hôm qua nguyên chủ đến ngủ ở phòng của hắn, còn hắn lại ngồi ở trên băng ghế của nhà mình cả một đêm.
Nếu hôm nay nguyên chủ không muốn làm chuyện này, thì Tiêu Hàm hẳn là cũng muốn sống cho tốt nhỉ?
Trả lời: “Ta biết rồi.”
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, đi đến căn phòng bên cạnh phòng Tiêu Hàm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cùng với tiếng kẽo kẹt.
Một mùi hôi thối xộc vào trong mũi, giống như có trăm cái chân hôi đang ở trong cùng một cái phòng ở giữa mùa hè tháng tám oi ả.
Trong nháy mắt nàng cảm thấy dạ dày đang quặn lại, che miệng lại, giơ cây đèn dầu trẩu lên soi vào trong phòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro