[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Thích Bò Lên Gi...
2024-09-06 00:34:28
Trong phòng bừa bộn dơ hầy kín gió, chăn mền chất thành đống bừa bộn ở cạnh mép giường, nói là bãi rác nhỏ cũng không có gì là lạ.
Hai người hầu kia, lúc trước ngủ như thế nào?
Lúc trước Tiêu Hàm có hai người hầu, ngày hôm qua nguyên chủ đã đuổi bọn họ đi vì không có bạc.
Nàng quay đầu lại, thở ra một hơi thật mạnh, sau đó hít một ngụm không khí trong lành, nín thở vọt vào trong phòng.
Sau nửa canh giờ, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhét cái chăn hôi ở trên giường vào thùng gỗ ở bên ngoài phòng bếp, sau đó lùi mấy bước nhìn cái thùng.
Tuy rằng căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi hôi thối bên trong muốn thông thoáng cũng phải cần mấy ngày mới hết được.
Thôi quên đi, ráng nhịn một chút.
Đi đến căn phòng đầu tiên bên trái, mở rương gỗ nhỏ ra, nàng nhìn thấy đồ ở bên trong thì thở dài.
Lý gia ngoại trừ tám rương của hồi môn kia thì không còn bất cứ của hồi môn nào khác.
Cái quan trọng là trong tám rương của hồi môn này, tất cả đều là đã.
Bên trong là mười đồng tiền và một bộ thường phục đã bị giặt đến trắng bệch của nguyên chủ chuẩn bị, sau khi lấy y phục ra thì bỏ rương gỗ vào trong gương của hồi môn khóa lại, nàng lại đi đến phòng bếp.
Thổi tắt cây đèn dầu trẩu, sau đó đổ đầy một bồn nước lạnh, đóng cửa lại lau người.
Nước vào tháng ba lạnh đến thấm vào trong xương cốt, Lý Diệu Diệu cắn răng vắt khô vải, sau đó giũ ra lau mình.
Ôm lấy cơ thể run rẩy, sau đó lại châm lửa lên, giơ đèn dầu trẩu đi về phòng.
Ở trên giường chỉ có một lớp cỏ khô bị ướt đẫm mồ hôi.
Hít một hơi, cả người giống như hít thở không thông.
Nàng nằm ở trên cỏ khô, lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được.
Nửa đêm, nàng đột nhiên ngồi dậy, mắt ngấn nước.
“Ta không chịu nổi!”
Năm giác quan của Tiêu Hàm nhạy cảm, cách một vách tường.
Ở phòng bên cạnh có động tĩnh gì, hắn đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Hắn nằm thẳng ở trên giường như một người chết, nghe thấy phòng bên cạnh vẫn luôn vang lên tiếng lạch cạch.
Cặp mắt nhìn cái mùng rách nát hồi lâu không chớp, cuối cùng cũng động đậy.
Nàng là chuột à?
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, từ từ đến gần cửa phòng.
Hắn rũ mắt nhìn sang, cùng lúc đó, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
“Cốc cốc cốc.”
“Tiêu Hàm, ngươi ngủ rồi sao?”
Trong cặp mắt đào hoa dịu dàng của nam tử là sự u ám, đôi đen như xoáy nước, cả người không có chút sinh khí nào.
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cửa, không trả lời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người hầu kia, lúc trước ngủ như thế nào?
Lúc trước Tiêu Hàm có hai người hầu, ngày hôm qua nguyên chủ đã đuổi bọn họ đi vì không có bạc.
Nàng quay đầu lại, thở ra một hơi thật mạnh, sau đó hít một ngụm không khí trong lành, nín thở vọt vào trong phòng.
Sau nửa canh giờ, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhét cái chăn hôi ở trên giường vào thùng gỗ ở bên ngoài phòng bếp, sau đó lùi mấy bước nhìn cái thùng.
Tuy rằng căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi hôi thối bên trong muốn thông thoáng cũng phải cần mấy ngày mới hết được.
Thôi quên đi, ráng nhịn một chút.
Đi đến căn phòng đầu tiên bên trái, mở rương gỗ nhỏ ra, nàng nhìn thấy đồ ở bên trong thì thở dài.
Lý gia ngoại trừ tám rương của hồi môn kia thì không còn bất cứ của hồi môn nào khác.
Cái quan trọng là trong tám rương của hồi môn này, tất cả đều là đã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong là mười đồng tiền và một bộ thường phục đã bị giặt đến trắng bệch của nguyên chủ chuẩn bị, sau khi lấy y phục ra thì bỏ rương gỗ vào trong gương của hồi môn khóa lại, nàng lại đi đến phòng bếp.
Thổi tắt cây đèn dầu trẩu, sau đó đổ đầy một bồn nước lạnh, đóng cửa lại lau người.
Nước vào tháng ba lạnh đến thấm vào trong xương cốt, Lý Diệu Diệu cắn răng vắt khô vải, sau đó giũ ra lau mình.
Ôm lấy cơ thể run rẩy, sau đó lại châm lửa lên, giơ đèn dầu trẩu đi về phòng.
Ở trên giường chỉ có một lớp cỏ khô bị ướt đẫm mồ hôi.
Hít một hơi, cả người giống như hít thở không thông.
Nàng nằm ở trên cỏ khô, lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được.
Nửa đêm, nàng đột nhiên ngồi dậy, mắt ngấn nước.
“Ta không chịu nổi!”
Năm giác quan của Tiêu Hàm nhạy cảm, cách một vách tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở phòng bên cạnh có động tĩnh gì, hắn đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Hắn nằm thẳng ở trên giường như một người chết, nghe thấy phòng bên cạnh vẫn luôn vang lên tiếng lạch cạch.
Cặp mắt nhìn cái mùng rách nát hồi lâu không chớp, cuối cùng cũng động đậy.
Nàng là chuột à?
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, từ từ đến gần cửa phòng.
Hắn rũ mắt nhìn sang, cùng lúc đó, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
“Cốc cốc cốc.”
“Tiêu Hàm, ngươi ngủ rồi sao?”
Trong cặp mắt đào hoa dịu dàng của nam tử là sự u ám, đôi đen như xoáy nước, cả người không có chút sinh khí nào.
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cửa, không trả lời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro