[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Tiếng Gõ Tre Ch...
2024-09-06 00:34:28
Ngày thứ hai.
Tối hôm qua bận rộn đến nửa đêm, Lý Diệu Diệu ngủ phơi nắng ba gậy nàng mới tỉnh.
Nàng duỗi lưng một cái, sờ bên cạnh thấy trống không, quay đầu nhìn lại, lại lấy tay sờ chăn.
Một mảnh lạnh lẽo.
Nàng nhìn ra ngoài, nói thầm: “Hắn dậy sớm quá.”
Thật ra nàng vẫn còn muốn ngủ tiếp, vừa nghĩ đến heo xuống nước còn chưa được xử lý, những lưỡi dao nàng mua về cũng chưa được bắt đầu làm, nên cũng không còn tâm tư muốn ngủ bù.
Mang giày xuống đất, chân trước bước ra cửa, trừng mắt nhìn, rồi lại quay trở về.
Nhìn thấy hai cây gậy gỗ dựng đứng ở trên tường, là chiếc nạng nàng làm cho hắn ta lúc trước tìm không thấy.
Nàng cụp mắt xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Mang theo theo sự khó hiểu bước vào trong sân, liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Hàm đang ngồi ở trên tảng đá bên cạnh giếng, ánh nắng mặt trời chiếu lên người hắn ta, khiến cho cả người hắn bớt đi chút sự u ám.
Có vào phần…Giống con người?
Điều này khiến cho Lý Diệu Diệu cảm thấy ngạc nhiên.
Điều nàng cảm thấy bất ngờ là bên cạnh Tiêu Hàm…Là thùng ngâm heo xuống nước.
Mà trên tay hắn đang cầm…Ruột già!
Ruột già trên tay hắn trượt tới trượt lui như là đang khiêu vũ, rõ ràng trước kia Tiêu Hàm chưa từng làm việc này.
Ngay cả ngón tay hắn giống như đang viết ba chữ.
Không quen mấy.
Mặc cho mùi nồng nặc, Tiêu Hàm thậm chí cũng chưa từng nhíu mày, Lý Diệu Diệu đứng trên bậc thang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Hắn không hề lúng túng chút nào, vẫn nhẹ giọng bình tĩnh nói một câu: “Chưa cho gà ăn.”
Đột nhiên thái độ của hắn thay đổi bất thình lình, Lý Diệu Diệu ngạc nhiên đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất, nàng trợn tròn mắt nhìn về phía cái giỏ.
Trả lời: “Biết rồi.”
Đi vào phòng bếp tìm chút gì đó cho gà ăn, ngồi xổm xuống ném thức ăn vào, hai con gà mái lập tức mổ không ngừng.
Trong lúc cho gà ăn, nàng lặng lẽ quay đầu nhìn lén nam tử đang ngồi trên tảng đá, để ý tới cây gậy nàng làm bên cạnh giếng kia, lại nhìn động tác vụng về của hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tối hôm qua cãi nhau với hắn một trận, ngược lại bây giờ thái độ lại tốt hơn.
Đảo mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ hắn thích như vậy?
Lúc Lý Diệu Diệu quay đầu lại, Tiêu Hàm đã phát hiện nàng nhìn lén hắn, nhìn ánh mắt kỳ quái kia là biết trong đầu nàng đang nghĩ chuyện gì xấu xa.
“Lại đây giúp ta, ta làm không được tốt.”
Hôm nay hắn nói chuyện rất thẳng thắn cũng không âm dương quái khí nữa?
Có vẻ như trận cãi nhau hôm qua rất có hiệu quả.
Ít nhất tâm trạng của hắn cũng đỡ hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tối hôm qua bận rộn đến nửa đêm, Lý Diệu Diệu ngủ phơi nắng ba gậy nàng mới tỉnh.
Nàng duỗi lưng một cái, sờ bên cạnh thấy trống không, quay đầu nhìn lại, lại lấy tay sờ chăn.
Một mảnh lạnh lẽo.
Nàng nhìn ra ngoài, nói thầm: “Hắn dậy sớm quá.”
Thật ra nàng vẫn còn muốn ngủ tiếp, vừa nghĩ đến heo xuống nước còn chưa được xử lý, những lưỡi dao nàng mua về cũng chưa được bắt đầu làm, nên cũng không còn tâm tư muốn ngủ bù.
Mang giày xuống đất, chân trước bước ra cửa, trừng mắt nhìn, rồi lại quay trở về.
Nhìn thấy hai cây gậy gỗ dựng đứng ở trên tường, là chiếc nạng nàng làm cho hắn ta lúc trước tìm không thấy.
Nàng cụp mắt xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Mang theo theo sự khó hiểu bước vào trong sân, liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Hàm đang ngồi ở trên tảng đá bên cạnh giếng, ánh nắng mặt trời chiếu lên người hắn ta, khiến cho cả người hắn bớt đi chút sự u ám.
Có vào phần…Giống con người?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến cho Lý Diệu Diệu cảm thấy ngạc nhiên.
Điều nàng cảm thấy bất ngờ là bên cạnh Tiêu Hàm…Là thùng ngâm heo xuống nước.
Mà trên tay hắn đang cầm…Ruột già!
Ruột già trên tay hắn trượt tới trượt lui như là đang khiêu vũ, rõ ràng trước kia Tiêu Hàm chưa từng làm việc này.
Ngay cả ngón tay hắn giống như đang viết ba chữ.
Không quen mấy.
Mặc cho mùi nồng nặc, Tiêu Hàm thậm chí cũng chưa từng nhíu mày, Lý Diệu Diệu đứng trên bậc thang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Hắn không hề lúng túng chút nào, vẫn nhẹ giọng bình tĩnh nói một câu: “Chưa cho gà ăn.”
Đột nhiên thái độ của hắn thay đổi bất thình lình, Lý Diệu Diệu ngạc nhiên đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất, nàng trợn tròn mắt nhìn về phía cái giỏ.
Trả lời: “Biết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vào phòng bếp tìm chút gì đó cho gà ăn, ngồi xổm xuống ném thức ăn vào, hai con gà mái lập tức mổ không ngừng.
Trong lúc cho gà ăn, nàng lặng lẽ quay đầu nhìn lén nam tử đang ngồi trên tảng đá, để ý tới cây gậy nàng làm bên cạnh giếng kia, lại nhìn động tác vụng về của hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tối hôm qua cãi nhau với hắn một trận, ngược lại bây giờ thái độ lại tốt hơn.
Đảo mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ hắn thích như vậy?
Lúc Lý Diệu Diệu quay đầu lại, Tiêu Hàm đã phát hiện nàng nhìn lén hắn, nhìn ánh mắt kỳ quái kia là biết trong đầu nàng đang nghĩ chuyện gì xấu xa.
“Lại đây giúp ta, ta làm không được tốt.”
Hôm nay hắn nói chuyện rất thẳng thắn cũng không âm dương quái khí nữa?
Có vẻ như trận cãi nhau hôm qua rất có hiệu quả.
Ít nhất tâm trạng của hắn cũng đỡ hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro