[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Tiếng Gõ Tre Ch...
2024-09-06 00:34:28
Vỗ tay đứng lên, dịu dàng nói: “Ngươi làm trước đi, ta đi chặt mấy cây tre làm chuồng gà trước.”
Mua hai con gà mái này chính là chờ sau khi chúng đẻ xong thì cho Tiêu Hàm ăn bồi bổ cơ thể.
Nghĩ đến còn những lưỡi dao kia, dứt khoát lại chặt cây.
Chờ nàng cầm rìu rời đi, Tiêu Hàm nhìn chằm chằm nửa thùng heo xuống nước, nhíu mày, tiếp tục cầm lấy ruột già.
Phía sau núi có một rừng tre, rất nhanh Lý Diệu Diệu đã kéo theo cây tre và những cây khác về.
Nàng ném cây tre xuống đất, ở trong sân đánh giá một phen nhìn thấy khoảng đất trống bên trái gần bức tường kia.
Bây giờ trước tiên tạm thời làm một cái lều, sau đó sửa sang lại hàng rào trong sân một lần nữa, rồi quy hoạch một mảnh đất để làm chuồng gà.
“Tiêu Hàm, ta có thể lấy miếng đất đó làm chuồng gà, được không?”
Dù sao đây cũng là nhà của Tiêu Hàm, vẫn là nên hỏi ý kiến của hắn trước thì tốt hơn.
Tiêu Hàm ném một đoạn ruột già đã lật xong vào một cái thùng sạch sẽ khác, nhìn về phía ngón tay mà nàng chỉ, đôi mắt dịu dàng không có một tia cảm xúc nào.
“Tùy ngươi.”
Lý Diệu Diệu nhướng mày, lông mày nhếch lên có vài phần kỳ quái.
Vậy thì nàng sẽ tùy tiện làm những gì nàng muốn.
Nàng là người thuộc phái hành động, chỉ trong một thời gian ngắn tất cả cây tre đã được chia thành làm hai rồi lại thành bốn, chúng được chặt khoảng độ cao một hai mét, được sắp xếp ngay ngắn.
Sau đó lại lấy khúc gỗ nặng trong phòng bếp, lấy tre bên trong lột ra ngoài, rồi gõ tre xuống đất từ trên xuống dưới.
“Bang.”
“Bang…”
Mỗi lần nghe được âm thanh này, trong đầu Tiêu Hàm hiện lên hình ảnh ở chiến trường, đột nhiên hắn nắm chặt ruột già trong tay, trong mắt hiện lên tia căm hận mãnh liệt.
Lực tay hắn mạnh quá khiến cho ruột già bị nứt ra, sự dơ bẩn ở bên trong nó rò rỉ ra ngoài qua khe hở.
Lý Diệu Diệu đang vùi đầu hăng say làm việc, đột nhiên thấy thứ gì đó nhão nhão đang ở dưới chân mình, nàng quen rửa sạch ruột già nên biết đây là thứ gì.
Dừng việc trong tay lại, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Hàm.
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, dáng vẻ người lạ chớ lại gần, nàng lại nhìn xung quanh, dãy núi dài bất tận ở trong tầm nhìn trống rỗng của mình.
Ngoại trừ tiếng chim hót, cũng không có bóng dáng người lạ nào xuất hiện.
Bọn họ sống ở cuối thôn, dường như không có ai đến đây.
Nàng nhỏ giọng thì thầm nói: “Không ai đến, mà mình cũng không trêu chọc hắn, cũng không phải là tiếng gõ tre chọc tới hắn chứ?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mua hai con gà mái này chính là chờ sau khi chúng đẻ xong thì cho Tiêu Hàm ăn bồi bổ cơ thể.
Nghĩ đến còn những lưỡi dao kia, dứt khoát lại chặt cây.
Chờ nàng cầm rìu rời đi, Tiêu Hàm nhìn chằm chằm nửa thùng heo xuống nước, nhíu mày, tiếp tục cầm lấy ruột già.
Phía sau núi có một rừng tre, rất nhanh Lý Diệu Diệu đã kéo theo cây tre và những cây khác về.
Nàng ném cây tre xuống đất, ở trong sân đánh giá một phen nhìn thấy khoảng đất trống bên trái gần bức tường kia.
Bây giờ trước tiên tạm thời làm một cái lều, sau đó sửa sang lại hàng rào trong sân một lần nữa, rồi quy hoạch một mảnh đất để làm chuồng gà.
“Tiêu Hàm, ta có thể lấy miếng đất đó làm chuồng gà, được không?”
Dù sao đây cũng là nhà của Tiêu Hàm, vẫn là nên hỏi ý kiến của hắn trước thì tốt hơn.
Tiêu Hàm ném một đoạn ruột già đã lật xong vào một cái thùng sạch sẽ khác, nhìn về phía ngón tay mà nàng chỉ, đôi mắt dịu dàng không có một tia cảm xúc nào.
“Tùy ngươi.”
Lý Diệu Diệu nhướng mày, lông mày nhếch lên có vài phần kỳ quái.
Vậy thì nàng sẽ tùy tiện làm những gì nàng muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng là người thuộc phái hành động, chỉ trong một thời gian ngắn tất cả cây tre đã được chia thành làm hai rồi lại thành bốn, chúng được chặt khoảng độ cao một hai mét, được sắp xếp ngay ngắn.
Sau đó lại lấy khúc gỗ nặng trong phòng bếp, lấy tre bên trong lột ra ngoài, rồi gõ tre xuống đất từ trên xuống dưới.
“Bang.”
“Bang…”
Mỗi lần nghe được âm thanh này, trong đầu Tiêu Hàm hiện lên hình ảnh ở chiến trường, đột nhiên hắn nắm chặt ruột già trong tay, trong mắt hiện lên tia căm hận mãnh liệt.
Lực tay hắn mạnh quá khiến cho ruột già bị nứt ra, sự dơ bẩn ở bên trong nó rò rỉ ra ngoài qua khe hở.
Lý Diệu Diệu đang vùi đầu hăng say làm việc, đột nhiên thấy thứ gì đó nhão nhão đang ở dưới chân mình, nàng quen rửa sạch ruột già nên biết đây là thứ gì.
Dừng việc trong tay lại, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Hàm.
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, dáng vẻ người lạ chớ lại gần, nàng lại nhìn xung quanh, dãy núi dài bất tận ở trong tầm nhìn trống rỗng của mình.
Ngoại trừ tiếng chim hót, cũng không có bóng dáng người lạ nào xuất hiện.
Bọn họ sống ở cuối thôn, dường như không có ai đến đây.
Nàng nhỏ giọng thì thầm nói: “Không ai đến, mà mình cũng không trêu chọc hắn, cũng không phải là tiếng gõ tre chọc tới hắn chứ?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro