[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Trộm Gà Không T...
2024-09-06 00:34:28
Thôn trưởng liếc nhìn mặt của bọn họ, gấp tờ khế ước đỏ lại, đưa cho Lý Diệu Diệu, dặn dò nàng.
“Giữ kỹ.”
Lý Diệu Diệu cất khế ước đỏ vào trong ống tay áo, rồi để tẩu thuốc trở lại bên trong rương nhỏ.
Giấy trắng mực đen, lại còn có trưởng thôn ở chỗ này, Lâm gia muốn ngang ngược cũng không có cách nào khác, Lâm phụ gấp đến mức lo lắng.
“Thôn trưởng à. miếng đất kia bọn ta đã trồng được ba năm, bây giờ đã là tháng ba, chờ hai tháng nữa là khoai tây đã thu hoạch được rồi, đưa đất lại cho nàng, vậy thì khoai tây bọn ta trồng làm sao đây?”
Trưởng thôn lại vuốt chòm râu của mình, không hề hoảng hốt.
“Cũng dễ mà, các người đã dùng đất ba năm, nhưng vẫn chưa đưa cho Lý Diệu Diệu một quả dưa một hạt đậu nào, bây giờ khoai tây của các người sắp thu hoạch, chờ đến khi khoai tây thu hoạch rồi, các người lấy một nửa, còn một nửa thì đưa cho Lý Diệu Diệu.”
“Chuyện này…”
Ba Lâm vừa mới phản bác lại một chữ, ánh mắt sắc bén của thôn trưởng đã nhìn về phía ông ta, không còn vẻ hòa ái như lúc vừa rồi.
“Có ý kiến gì?”
“Lâm gia các người khinh nhục Lý Diệu Diệu, lại còn chiếm đất thuộc về nàng, nàng có thể đi đến quan phủ cáo trạng các ngươi, đến lúc đó, chuyện không chỉ đơn giản là đất và khoai tây như thế này.”
Lâm Đại Lang không muốn vì những việc này mà làm hỏng tiền đồ của hắn, lập tức kéo ba mẹ của mình lại, làm ra dáng vẻ nho nhã lễ độ.
“Trưởng thôn gia gia, bọn ta đồng ý với việc người an bài.”
Trưởng thôn nhìn Lâm Đại Lang thở dài liên tục, lớn lên trông cũng là người đàng hoàng, thế mà lại là một kẻ bạc tình.
“Lý Diệu Diệu, ngươi có đồng ý hay không?”
Đồng ý, nàng không hề phản đối gì cả.
Hai tay khoanh lại, hành lễ với trưởng thôn một cái, giọng nói trong trẻo pha lẫn vài phần ý cười.
“Trưởng thôn gia gia anh minh.”
Sau đó liếc nhìn sang hai người kia, mỉm cười nói: “Trưởng thôn gia gia, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay chúng ta phân đến đây thôi.”
Trưởng thôn cũng nghĩ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên đồng ý: “Được rồi, bây giờ đi xử lý đi.”
Bọn họ chiếm đất, trồng khoai tây được ba năm, bây giờ phải chia một nửa cho Lý Diệu Diệu, ba mẹ Lâm gia tức giận không tả nổi, kế hoạch bị phá hỏng, chỉ có thể nén cơn giận xuống.
“Trưởng thôn gia gia, mời ngài.”
Lý Diệu Diệu mỉm cười, duỗi tay làm động tác mời.
Lý Tiểu Nhu nhìn nàng hiểu lễ nghĩa như thế, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ hôm qua rớt xuống hồ nên thông minh ra rồi sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Giữ kỹ.”
Lý Diệu Diệu cất khế ước đỏ vào trong ống tay áo, rồi để tẩu thuốc trở lại bên trong rương nhỏ.
Giấy trắng mực đen, lại còn có trưởng thôn ở chỗ này, Lâm gia muốn ngang ngược cũng không có cách nào khác, Lâm phụ gấp đến mức lo lắng.
“Thôn trưởng à. miếng đất kia bọn ta đã trồng được ba năm, bây giờ đã là tháng ba, chờ hai tháng nữa là khoai tây đã thu hoạch được rồi, đưa đất lại cho nàng, vậy thì khoai tây bọn ta trồng làm sao đây?”
Trưởng thôn lại vuốt chòm râu của mình, không hề hoảng hốt.
“Cũng dễ mà, các người đã dùng đất ba năm, nhưng vẫn chưa đưa cho Lý Diệu Diệu một quả dưa một hạt đậu nào, bây giờ khoai tây của các người sắp thu hoạch, chờ đến khi khoai tây thu hoạch rồi, các người lấy một nửa, còn một nửa thì đưa cho Lý Diệu Diệu.”
“Chuyện này…”
Ba Lâm vừa mới phản bác lại một chữ, ánh mắt sắc bén của thôn trưởng đã nhìn về phía ông ta, không còn vẻ hòa ái như lúc vừa rồi.
“Có ý kiến gì?”
“Lâm gia các người khinh nhục Lý Diệu Diệu, lại còn chiếm đất thuộc về nàng, nàng có thể đi đến quan phủ cáo trạng các ngươi, đến lúc đó, chuyện không chỉ đơn giản là đất và khoai tây như thế này.”
Lâm Đại Lang không muốn vì những việc này mà làm hỏng tiền đồ của hắn, lập tức kéo ba mẹ của mình lại, làm ra dáng vẻ nho nhã lễ độ.
“Trưởng thôn gia gia, bọn ta đồng ý với việc người an bài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trưởng thôn nhìn Lâm Đại Lang thở dài liên tục, lớn lên trông cũng là người đàng hoàng, thế mà lại là một kẻ bạc tình.
“Lý Diệu Diệu, ngươi có đồng ý hay không?”
Đồng ý, nàng không hề phản đối gì cả.
Hai tay khoanh lại, hành lễ với trưởng thôn một cái, giọng nói trong trẻo pha lẫn vài phần ý cười.
“Trưởng thôn gia gia anh minh.”
Sau đó liếc nhìn sang hai người kia, mỉm cười nói: “Trưởng thôn gia gia, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay chúng ta phân đến đây thôi.”
Trưởng thôn cũng nghĩ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên đồng ý: “Được rồi, bây giờ đi xử lý đi.”
Bọn họ chiếm đất, trồng khoai tây được ba năm, bây giờ phải chia một nửa cho Lý Diệu Diệu, ba mẹ Lâm gia tức giận không tả nổi, kế hoạch bị phá hỏng, chỉ có thể nén cơn giận xuống.
“Trưởng thôn gia gia, mời ngài.”
Lý Diệu Diệu mỉm cười, duỗi tay làm động tác mời.
Lý Tiểu Nhu nhìn nàng hiểu lễ nghĩa như thế, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ hôm qua rớt xuống hồ nên thông minh ra rồi sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro