[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Chủ Yếu Là Đến...

2024-09-06 00:34:28

Ông ấy như một trưởng bối hòa ái: “Lý Diệu Diệu, tẩu thuốc mà cha con để lại cho con ở chỗ nào?”

“Ta để trong rương và của hồi môn, đều đã mang đến Tiêu gia, trưởng thôn gia gia người chờ một lát, bây giờ ta đi lấy ngay.”

Lý Diệu Diệu còn nhớ, trước đó Lý lão đầu dặn dò nguyên chủ mấy trăm lần nhất định phải bảo vệ của hồi môn và tẩu thuốc cho tốt, lại không hề nói về đồ vật ẩn giấu bên trong cho nguyên chủ.

Nguyên chủ chỉ cảm thấy một cái tẩu thuốc bể thì có cái gì mà giữ, cho nên ném nó vào đáy hòm.

Nhìn Lý Diệu Diệu chạy vào nhà tranh, Lâm phụ nháy mắt với Lâm mẫu.

Làm trưởng thôn đã vài chục năm, sao lại có thể không nhìn ra bọn họ muốn làm cái gì, bàn tay to vỗ một cái, vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”

Sắc mặt ba mẹ Lâm lúc đỏ lúc trắng, muốn giải thích, lại không nói được lý do.

Lý Diệu Diệu ôm rương gỗ nhỏ đi ra, không khóa lại, nhẹ nhàng mở ra.

Nàng lấy tẩu thuốc còn tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc, nghiêm túc nhìn một lúc thì đã phát hiện ra chỗ xảo diệu ở trong đó.

Đóng rương lại, xoay người đi đến trước mặt trưởng thôn, đưa cho ông ấy bằng hai tay.

“Trưởng thôn gia gia, đây.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trưởng thôn cầm tẩu thuốc lên nghiên cứu, dựa theo cách thức mà Lý lão đầu đã nói, kẹp một đầu, đầu khác lại xoay tròn.

Lúc tẩu thuốc tách ra ở giữa, một tờ giấy ố vàng dần dần xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Sắc mặt ba mẹ Lâm gia đột nhiên thay đổi.

Lão Lý đáng chết đã lừa bọn họ!

Ông ấy nói khế đất bị Lý Diệu Diệu nghịch lửa đốt mất, nhưng bọn họ không tin, nên đã tìm mọi cách để lừa Lý Diệu Diệu nói ra, nhưng nàng đều nói không biết khế đất.

Bọn họ trút tất cả nỗi oán hận của Lý lão đầu lên trên người của Lý Diệu Diệu, ánh mắt lúc nhìn nàng độc ác đến cực điểm.

Miếng đất kia trên danh nghĩa, ban đầu là của Lý lão đầu, chính ông ấy đi đến quan phủ đổi thành tên của Lý Diệu Diệu, chuyện này ông ấy chỉ nói cho một mình trưởng thôn.

Nhìn trưởng thôn mở khế ước đỏ ra, đặt ở trên bàn, Lý Diệu Diệu nhìn thấy cái tên trên đó thì trong lòng có hơi phức tạp.

Cái này là do ba của nguyên chủ bố trí đường lui, nhưng lại để cho Lý Đại Lan, người mẹ kế này và kế nữ ức hiếp nàng, nàng không biết rốt cuộc là ông ấy nghĩ như thế nào.

Ba mẹ Lâm gia đi đến, lúc nhìn cái tên được viết trên đó, mặt đen thành than.

Lý Tiểu Nhu cắn răng ghen ghét.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0