[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Vào Thành 2
2024-09-06 00:34:28
Lý Diệu Diệu đưa tay mời, “Ông cứ việc xem thoải mái.”
Ông chưởng quỹ đặt chiếc hộp gỗ ở trước mặt, mới phát hiện mỗi khe hộp của từng ô vuông đều không giống nhau.
Một tầng đơn giản nhất là hình tròn, những tầng khác đều khắc hoa đằng.
Hoa đằng ở phía dưới kéo dài đến tầng trên cùng, giống như một cây dây leo sinh trưởng vây quanh hộp gỗ.
Tầng thứ hai dần dần trở nên phức tạp hơn, các khe trên ô biến thành hai cái, có hình dạng giống như hai chiếc lá kích thước lớn nhỏ không đều, độ cong rất trơn tru.
Khe ở tầng thứ ba giống như vỏ sò, ở giữa có ba đường hình cung, có thể đặt được bốn đồ vật.
Hình dạng của bốn tầng hơi kỳ lạ, nhưng rất đẹp.
“Cô nương, đây là hình dạng gì vậy?”
“Bốn cánh hoa riêng biệt.”
Thật ra đó là tình yêu, nhưng Lý Diệu Diệu sợ ông ta liên tưởng đến hình trái tim, nên đổi cách nói khác.
Ông chưởng quỹ ôm trán, tò mò hỏi: “Còn có cánh hoa kỳ lạ như thế à.”
Trong cửa hàng lại có thêm một nhóm người đi vào, nhìn thấy trên quầy bày một chiếc đĩa rất đẹp, bọn họ nhịn không được vây lại nhìn.
“Cái đĩa này thật kỳ lạ, dùng để làm gì vậy?”
“Càng nhìn càng thấy đẹp, chủ quán, cái hộp này dùng để làm gì vậy?”
Ông chưởng quỹ vừa rồi đã không coi trọng cô nương có dung mạo bình thường này ra gì, cho nên chỉ nghe thấy từ cái hộp.
“Là cô nương ở bên cạnh ta mang đến, hãy để cho cô nương ấy giải thích cho mọi người đi.”
Đây là một cơ hội tốt để bán hàng, tất nhiên Lý Diệu Diệu sẽ không bỏ qua, nàng khẽ gật đầu với ông chủ quán, sau đó lập tức nói ngon ngọt nhưng lại rất lịch sự.
Ngay sau đó lập tức giải thích một cách chậm rãi cho mọi người nghe: “Nó được gọi là chiếc hộp đa năng, chức năng chủ yếu là đặt bánh ngọt, trái cây, chén trà.”
“Giống như ngày thường chúng ta muốn ăn nhiều món khác nhau thì cần bưng lên đến tận bốn năm cái đĩa, không những còn phải dọn đi dọn lại nhiều lần rất phiền phức, cho nên có chiếc hộp đa năng này, một cái hộp thôi có thể giải quyết tất cả vấn đề.”
Để cho bọn họ nhìn thấy công dụng của chiếc hộp một cách khách quan hơn, cho nên Lý Diệu Diệu mượn ông chủ tiệm mấy món đồ vật.
Ông chưởng quỹ thấy tài ăn nói của cô nương này cũng không tồi, vừa vặn muốn nhìn xem có thể bán thứ này đi được hay không, mà trong nhà có chút trái cây, ông ta bảo tiểu nhị mang qua đây.
Thật ra Lý Diệu Diệu chỉ muốn mượn một ít hoa tiêu, thù du, và các gia vị khác để trưng bày, kết quả là ông chưởng quỹ lại lấy ra một ít hạch đào khô và hạt vừng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông chưởng quỹ đặt chiếc hộp gỗ ở trước mặt, mới phát hiện mỗi khe hộp của từng ô vuông đều không giống nhau.
Một tầng đơn giản nhất là hình tròn, những tầng khác đều khắc hoa đằng.
Hoa đằng ở phía dưới kéo dài đến tầng trên cùng, giống như một cây dây leo sinh trưởng vây quanh hộp gỗ.
Tầng thứ hai dần dần trở nên phức tạp hơn, các khe trên ô biến thành hai cái, có hình dạng giống như hai chiếc lá kích thước lớn nhỏ không đều, độ cong rất trơn tru.
Khe ở tầng thứ ba giống như vỏ sò, ở giữa có ba đường hình cung, có thể đặt được bốn đồ vật.
Hình dạng của bốn tầng hơi kỳ lạ, nhưng rất đẹp.
“Cô nương, đây là hình dạng gì vậy?”
“Bốn cánh hoa riêng biệt.”
Thật ra đó là tình yêu, nhưng Lý Diệu Diệu sợ ông ta liên tưởng đến hình trái tim, nên đổi cách nói khác.
Ông chưởng quỹ ôm trán, tò mò hỏi: “Còn có cánh hoa kỳ lạ như thế à.”
Trong cửa hàng lại có thêm một nhóm người đi vào, nhìn thấy trên quầy bày một chiếc đĩa rất đẹp, bọn họ nhịn không được vây lại nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái đĩa này thật kỳ lạ, dùng để làm gì vậy?”
“Càng nhìn càng thấy đẹp, chủ quán, cái hộp này dùng để làm gì vậy?”
Ông chưởng quỹ vừa rồi đã không coi trọng cô nương có dung mạo bình thường này ra gì, cho nên chỉ nghe thấy từ cái hộp.
“Là cô nương ở bên cạnh ta mang đến, hãy để cho cô nương ấy giải thích cho mọi người đi.”
Đây là một cơ hội tốt để bán hàng, tất nhiên Lý Diệu Diệu sẽ không bỏ qua, nàng khẽ gật đầu với ông chủ quán, sau đó lập tức nói ngon ngọt nhưng lại rất lịch sự.
Ngay sau đó lập tức giải thích một cách chậm rãi cho mọi người nghe: “Nó được gọi là chiếc hộp đa năng, chức năng chủ yếu là đặt bánh ngọt, trái cây, chén trà.”
“Giống như ngày thường chúng ta muốn ăn nhiều món khác nhau thì cần bưng lên đến tận bốn năm cái đĩa, không những còn phải dọn đi dọn lại nhiều lần rất phiền phức, cho nên có chiếc hộp đa năng này, một cái hộp thôi có thể giải quyết tất cả vấn đề.”
Để cho bọn họ nhìn thấy công dụng của chiếc hộp một cách khách quan hơn, cho nên Lý Diệu Diệu mượn ông chủ tiệm mấy món đồ vật.
Ông chưởng quỹ thấy tài ăn nói của cô nương này cũng không tồi, vừa vặn muốn nhìn xem có thể bán thứ này đi được hay không, mà trong nhà có chút trái cây, ông ta bảo tiểu nhị mang qua đây.
Thật ra Lý Diệu Diệu chỉ muốn mượn một ít hoa tiêu, thù du, và các gia vị khác để trưng bày, kết quả là ông chưởng quỹ lại lấy ra một ít hạch đào khô và hạt vừng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro