[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Vào Thành 3

2024-09-06 00:34:28

Nàng cảm ơn chưởng quỹ, sau đó bỏ những thứ này vào các khe có hình dạng không giống nhau.

Do các hình dạng còn có sự hạn chế, cho nên những hạt tiêu trông giống như lá, cánh hoa.

Giống như màu sắc hương vị của món ăn kích thích sự thèm ăn, cảnh đẹp ý vui có thể dễ dàng tăng thêm ham muốn mua sắm của người khác.

Bị nàng thao túng, mọi người đã rất khâm phục.

“Vừa bày ra, ta có thể thấy những hạt vừng kia trông rất sống động.”

Các vị khách mua hộp gỗ của nàng đều là những người không thiếu tiền, chỉ có những gia đình phú quý mới có tâm tư mua món đồ này.

Đối với người bình thường mà nói, càng chú trọng tính thực dụng hơn.

Hộp đa năng có tính thực dụng, nhưng không nhiều.

Vì thế có một số người xem náo nhiệt xong đã lập tức xoay người rời đi.

Một nam tử ăn mặc sang trọng tướng mạo có mấy phần khôi ngô mang theo người hầu đến gần, hắn ta vừa mới ở phía sau nghe Lý Diệu Diệu nói, đầu tiên là hắn ta nhìn hộp gỗ ở trên quầy, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Diệu Diệu.

“Ta có thể xem không?”

“Cứ tự nhiên.”

Lý Diệu Diệu đứng sang bên cạnh, nhường chỗ cho hắn ta.

“Cảm ơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói cảm ơn với nàng xong, nam tử lập tức mở từng tầng của chiếc hộp ra.

Người hầu bên cạnh hắn ta vui vẻ nói: “Thiếu gia, cái này thật thú vị.”

“Đúng là rất thú vị.”

Nam tử đóng chiếc hộp lại rồi lại mở ra rất nhiều lần, ý cười trên mặt càng rạng rỡ.

Ông chưởng quỹ sợ đại thiếu gia Hạ Phủ làm hỏng hộp gỗ, ông ta định nhắc Lý Diệu Diệu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của nàng nên thấy chắc có vẻ không sao.

Lý Diệu Diệu thấy không sao cả, dựa vào kinh nghiệm làm ăn của nàng lúc trước có thể nhìn ra vị thiếu gia này chắc chắn sẽ mua.

Sau đó, vị thiếu gia này lại đóng chiếc hộp gỗ lại một lần nữa, tay hắn ta đặt lên trên.

Hào phóng hỏi: “Cô nương, chiếc hộp đa năng này bán như thế nào?”

Hắn ta vượt qua chủ quán hỏi Lê Diệu Diệu, nếu như chỉ có thể thực hiện giao dịch một lần rồi báo giá lấy tiền rời đi.

Thôn Thượng Lý gia cách huyện Ngũ Hà quá xa, nàng không có khả năng mỗi lần họp chợ đều phải cõng một người đến bán, phải cùng người ta buôn bán lâu dài thì mới được.

“Vị công tử này, đây là lần đầu tiên ta đến huyện trong thành, hay là mời ông chủ quán giúp ta đưa ra giá đi.”

Nụ cười của nàng rất hào phóng, vừa không có sự độc tài hay là một chút ngạc nhiên nào, phong thái điềm tĩnh khiến cho Hà Văn nhìn nàng bằng con mắt khác.

“Chưởng quỹ, mời ông ra giá.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0