[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Vào Thành 4
2024-09-06 00:34:28
Đều là người làm ăn, chưởng quỹ Vương sao có thể không hiểu ý của Lý Diệu Diệu khi làm như vậy.
“Hà thiếu chờ ta một chút, để ta ước tính giá cả.”
Quán trọ bên cạnh cửa hàng thợ mộc.
Trong phòng riêng ở lầu hai, một nam tử cầm quạt giấy mặc xiêm y màu xanh, thấy Hà Văn và người hầu từ Lỗ Ban Phô đi ra, trên tay người hầu còn ôm một cái hộp kỳ lạ.
Hắn ta có vẻ rất hứng thú nói: “Lâm huynh, huynh xem Hà Văn kìa, đọc sách không được chỉ biết phá của.”
“Gia thế của hắn ta ở trong thôn khá tốt, muốn lấy ra so với đô thành, cho dù ở đây là huyện Ngũ Hà cũng không đủ nhìn, vậy tại sao hắn ta không suy nghĩ lại đề nghị của vi huynh.”
Người nói là Quách Sách, con trai của tri huyện, có một đích tỷ ở trong cung làm Tiệp dư.
Mấy ngày nay Lâm Đại Lang ngày qua ngày đều chạy tới huyện, chính là vì mưu cầu một tiền đồ tốt, ai ngờ đọc sách mười năm nay ngay cả thi tú tài cũng không đậu, bây giờ chỉ có thể mua một chức quan để được thăng chức.
Không nghĩ tới biện pháp mà Quách Sách đưa ra cho hắn ta là quyên tiền giám sát một người tàn phế.
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ, Lỗ Ban Phô lại có một người đi ra, nhìn thấy người nọ, đột nhiên hắn ta lộ ra vẻ chán ghét.
“Nàng ta sao lại ở đây?”
Quách Sách nhìn theo ánh mắt của hắn ta, nhìn thấy nữ tử đang đeo một chiếc ba lô, trên xiêm y có vài chỗ chắp vá, vừa nhìn là biết nữ tử ở trong thôn.
Hắn ta không nhìn nữa mà nhìn Lâm Đại Lang, “Lâm huynh biết sao?”
Ai lại muốn biết một người lòng dạ rắn rết ác độc, Lâm Đại Lang uống một ngụm trà vẻ mặt ghét bỏ trả lời.
“Người ở trong thôn, gặp qua hai lần.”
Mới gặp qua hai lần mà đã ghét bỏ như vậy? Quách Sách không tin.
Lý Diệu Diệu cảm giác có người đang nhìn nàng, quay đầu lại nhìn thì lại thấy trên đường đầy đủ các loại người, nàng cất kỹ túi tiền, quay đầu lại tiếp tục đi về cửa hàng sắt.
Chiếc hộp gỗ được thiếu gia Hà gia mua với một lượng bạc.
Nàng và Vương chưởng quỹ đã hợp tác với nhau, mùng một và mười lăm hàng tháng nàng sẽ mang theo đồ gỗ làm đến tiệm, đồ vật vừa và nhỏ như chiếc hộp gỗ được tính một lượng bạc, những thứ khác dựa theo kiểu dáng mà ước tính giá.
Vốn dĩ có thể bán hộp gỗ cho Hà thiếu gia đắt hơn một chút, nhưng đáng tiếc là lại dùng nguyên liệu bình thường.
Hơn nữa còn chưa được phơi khô, nên chỉ có thể bán rẻ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hà thiếu chờ ta một chút, để ta ước tính giá cả.”
Quán trọ bên cạnh cửa hàng thợ mộc.
Trong phòng riêng ở lầu hai, một nam tử cầm quạt giấy mặc xiêm y màu xanh, thấy Hà Văn và người hầu từ Lỗ Ban Phô đi ra, trên tay người hầu còn ôm một cái hộp kỳ lạ.
Hắn ta có vẻ rất hứng thú nói: “Lâm huynh, huynh xem Hà Văn kìa, đọc sách không được chỉ biết phá của.”
“Gia thế của hắn ta ở trong thôn khá tốt, muốn lấy ra so với đô thành, cho dù ở đây là huyện Ngũ Hà cũng không đủ nhìn, vậy tại sao hắn ta không suy nghĩ lại đề nghị của vi huynh.”
Người nói là Quách Sách, con trai của tri huyện, có một đích tỷ ở trong cung làm Tiệp dư.
Mấy ngày nay Lâm Đại Lang ngày qua ngày đều chạy tới huyện, chính là vì mưu cầu một tiền đồ tốt, ai ngờ đọc sách mười năm nay ngay cả thi tú tài cũng không đậu, bây giờ chỉ có thể mua một chức quan để được thăng chức.
Không nghĩ tới biện pháp mà Quách Sách đưa ra cho hắn ta là quyên tiền giám sát một người tàn phế.
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ, Lỗ Ban Phô lại có một người đi ra, nhìn thấy người nọ, đột nhiên hắn ta lộ ra vẻ chán ghét.
“Nàng ta sao lại ở đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Sách nhìn theo ánh mắt của hắn ta, nhìn thấy nữ tử đang đeo một chiếc ba lô, trên xiêm y có vài chỗ chắp vá, vừa nhìn là biết nữ tử ở trong thôn.
Hắn ta không nhìn nữa mà nhìn Lâm Đại Lang, “Lâm huynh biết sao?”
Ai lại muốn biết một người lòng dạ rắn rết ác độc, Lâm Đại Lang uống một ngụm trà vẻ mặt ghét bỏ trả lời.
“Người ở trong thôn, gặp qua hai lần.”
Mới gặp qua hai lần mà đã ghét bỏ như vậy? Quách Sách không tin.
Lý Diệu Diệu cảm giác có người đang nhìn nàng, quay đầu lại nhìn thì lại thấy trên đường đầy đủ các loại người, nàng cất kỹ túi tiền, quay đầu lại tiếp tục đi về cửa hàng sắt.
Chiếc hộp gỗ được thiếu gia Hà gia mua với một lượng bạc.
Nàng và Vương chưởng quỹ đã hợp tác với nhau, mùng một và mười lăm hàng tháng nàng sẽ mang theo đồ gỗ làm đến tiệm, đồ vật vừa và nhỏ như chiếc hộp gỗ được tính một lượng bạc, những thứ khác dựa theo kiểu dáng mà ước tính giá.
Vốn dĩ có thể bán hộp gỗ cho Hà thiếu gia đắt hơn một chút, nhưng đáng tiếc là lại dùng nguyên liệu bình thường.
Hơn nữa còn chưa được phơi khô, nên chỉ có thể bán rẻ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro