[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Tài Sản Chung C...

2024-09-06 00:34:28

Nhìn thấy bên trong cửa hàng có bán thước của thợ mộc, nàng đang định mua, Vương chưởng quỹ nể tình hợp tác nên đã tặng cho nàng một cái.

Bây giờ nàng rất nghèo, nên không có cách nào để từ chối.

Sau khi tìm được cửa hàng sắt, vẽ những lưỡi dao cần dùng để cưa, bào, khoan, đục, búa, xẻng lên giấy.

Người thợ rèn cầm lấy bản vẽ, những thứ khác có thể làm nhìn cũng khá đơn giản, duy nhất chỉ có một cái làm khó cho ông ta, ông ta sờ gáy.

“Cô nương, cái lưỡi dao nhìn giống như hàm răng này ta chưa từng làm qua, chi phí chế tạo rất đắt nha.”

“Ông nói cái nào?”

Ngón tay ngăm đen của thợ rèn chỉ vào thứ gì đó dài như lưỡi dao ở phía trước.

“Cái này.”

Lý Diệu Diệu lại gần nhìn kỹ thì thấy là cái lưỡi cưa, không có lưỡi cưa thì sẽ khá phiền phức, hỏi: “Thợ rèn, chế tạo một cái lưỡi cưa hết bao nhiêu bạc?”

“Ít nhất cũng phải là một đến hai lượng bạc.”

Thợ rèn không có lừa nàng, những cái răng thanh cưa kia thật sự không dễ làm chút nào.

Lý Diệu Diệu nhướng mày, nàng mới chỉ kiếm lời được một hai lượng bạc, một cái lưỡi cưa này mà đã tiêu hết, bây giờ nàng rất nghèo vẫn là để lần sau chế tạo đi.

“Thợ rèn, lưỡi cưa này trước hết không làm, những cái khác như cái búa, ông xem hết bao nhiêu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những lưỡi dao hoa nhỏ kia không có gì ngoài sắt, nhìn cô nương nghèo như vậy, nên bán rẻ cho cô nương đi.

“Tổng cộng là một trăm đồng.”

Lý Diệu Diệu lấy túi tiền trong túi lấy ra một trăm đồng đưa cho ông ta: “Thợ rèn, khi nào thì ta có thể đến lấy?”

“Giờ Mùi hai khắc thì lại đến đây.”

Sau khi rời khỏi cửa hàng sắt, nàng đi cửa hàng mua năm cân thịt, lúc trả tiền nhìn thấy trong thùng gỗ đặt ruột già, thịt heo cổ đại có mùi rất nồng, heo xuống nước này thà chết đói cũng không dám ăn.

Chủ yếu là cái đó xử lý rất phiền phức, hơn nữa có thể khử mùi tanh của muối và bột mì, chỉ là giá muối đắt tiền không thể mua nổi.

Ăn cũng không đủ, ai lại nguyện ý cầm lấy nó để khử những đồ dơ bẩn.

Mặc dù bây giờ triều đình đã ổn định, nhưng ở Tây Bắc của bọn họ muốn mua muối cũng phải là bốn mươi đồng một cân.

Lý Diệu Diệu mím môi rối rắm không biết có nên mua hay không, mặc dù hơi khó xử lý, nhưng sau khi làm sạch và tẩm gia vị, rồi treo lên lá bách thì có thể bảo quản được rất lâu.

Có thể bảo quản được gần nửa năm, suy nghĩ kiểu gì vẫn là quyết định mua.

Nàng mở miệng hỏi: “Chưởng quỹ, heo xuống nước này bán sao vậy?”

Người bán thịt gói kỹ năm cân thịt, quay đầu nhìn con heo trong thùng nước, khiếp sợ không thôi.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0