[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Tài Sản Chung C...

2024-09-06 00:34:28

“Ngươi muốn mua nó?”

“Vâng.” Lý Diệu Diệu gật đầu.

Người bán thịt nhịn không được mà cười to: “Ha ha, thế mà lại có người muốn ăn phân, ngươi muốn thì lấy đi, ta cho ngươi đấy.”

Lý Diệu Diệu: Nàng muốn ăn phân lúc nào…

Lý Diệu Diệu bị đồn là muốn ăn phân lấy thịt bỏ vào trong túi, “Chưởng quỹ, heo xuống nước lát nữa ta tới lấy, ta đi mua chút đồ khác trước.”

“Đi đi.”

Người bán thịt chỉ coi nàng không ăn phân, cũng không để ý.

Lý Diệu Diệu đi mua những thứ khác, bỏ lưỡi dao vào trong ba lô, rồi quay lại lấy heo xuống nước.

Một tay nàng cầm thùng tay kia xách con gà mái, đi vào trong thôn.

Lâm Đại Lang có tiền đặt cọc thuê một chiếc xe ngựa chạy đi, từ xa hắn ta đã ngửi thấy mùi hôi thối, hắn ta vén rèm lên nhìn ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liếc mắt một cái đã nhận ra người phía trước chính là Lý Diệu Diệu.

“Xui xẻo.”

Hắn ta nhíu mày kéo rèm xuống, dặn dò người đánh ngựa: “Chạy nhanh lên, đừng để đồ hôi thối làm bẩn quần áo ta.”

Lý Diệu Diệu cũng không biết người ngồi trong xe ngựa là Lâm Đại Lang, lúc nàng về đến nhà thì trời cũng đã gần tối.

Vừa mở cửa ra đã thấy Tiêu Hàm ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở trước cửa, bàn tay thon dài đang cầm một thứ gì đó, hắn cúi đầu nghịch.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hôm nay khai trương, Lý Diệu Diệu muốn chào hỏi với hắn, nhưng vừa mới nở nụ cười nhàn nhạt.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Hàm nhíu lại, hắn nhìn Lý Diệu Diệu từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh lùng nhưng lại mơ hồ nghe thấy vài phần bất đắc dĩ.

“Ngươi ngã xuống hố phân à?”

Lý Diệu Diệu nhíu mày nhìn xiêm y của mình, vẻ mặt khó hiểu.

Tiêu Hàm nhìn trên tay nàng cầm hai con gà, lúc cúi đầu nhìn vào trong giỏ, đôi mắt tối sầm lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng không chỉ quay lại mà còn mua thứ gì đó…

Cho đến khi liếc nhìn thấy chiếc thùng trong tay, ngửi được mùi hôi thối, Lý Diệu Diệu mới hiểu được lời hắn nói là có ý gì.

Cầm chiếc thùng nhìn về phía hắn giải thích: “Ta không có ngã vào hố phân, lúc ta mua thịt thuận tiện xin chưởng quỹ con heo xuống nước.”

Lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt Tiêu Hàm đã trở lại bình thường.

“Thứ đó chó cũng chê, ngươi lấy về làm gì?”

Lúc nói chuyện hắn cũng không chú ý đến giọng điệu của mình có chút thả lỏng ra, giống như một con nhím lúc nào cũng phòng vệ đã nhổ hết những chiếc gai sắc nhọn.

“Ta mua một ít hương liệu, rửa sạch ra rồi nấu cho thơm.”

Khuôn mặt Tiêu Hàm không chút biểu cảm nắm hòn đá nhỏ trong tay, cầm lấy hai cây gậy gỗ nhỏ chống đỡ về phòng.

Để cho Lý Diệu Diệu thấy bóng lưng phía sau.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Số ký tự: 0