[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Tài Sản Chung C...
2024-09-06 00:34:28
Lúc nàng nhanh chóng trở về nhà cũng không quá để ý mùi, bây giờ đứng ở trong nhà nàng mới thấy mùi hơi thối.
Đặt giỏ và heo xuống nước ở trên bậc thang, đặt hai con gà mái đang được trói chặt chân ở trên mặt đất, lại lấy toàn bộ thứ trong giỏ ra.
Lưỡi dao và thịt tổng cộng là hai trăm năm mươi đồng, hai con gà mái một trăm đồng, ba cân muối một trăm hai mươi đồng.
Giấm và các loại hương liệu khác còn có trứng gà đậu hũ, một cân rượu hạ đẳng và củ cải trắng tổng cộng là một trăm mười sáu đồng.
Một lượng bạc cộng thêm mười đồng của nguyên chủ thì còn lại bốn trăm hai mươi bốn đồng.
Nàng bỏ toàn bộ số tiền còn lại này vào trong rương gỗ nhỏ, ôm rương gỗ nhỏ cảm giác đặt ở đâu cũng không an toàn.
Đi ra ngoài hai bước, đảo mắt, sau đó đi đến phòng của Tiêu Hàm, dù sao hắn ngày nào hắn cũng ở nhà, cất cái rương gỗ vào trong tủ gỗ đã mục nát của hắn là được.
Hắn không phải nói là hắn không biết gì cả sao?
Vậy thì nàng cứ từ từ.
Thấy nàng cất rương gỗ vào trong ngăn tủ, Tiêu Hàm lười biếng nhướng mí mắt lên.
“Không sợ ta lấy tiền của người xài hết.”
Mấy ngày hôm trước nàng vẫn luôn làm một cái hộp, hôm nay lại mang về những thứ kia không cần suy nghĩ cũng biết là bán hộp để kiếm tiền mua về.
Lý Diệu Diệu cố ý không nhìn chân của hắn, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cười cười.
“Tài sản của phu thê, phu quân cứ việc tiêu xài.”
Bởi vì dáng vẻ lớn lên cũng khôi ngô tuấn tú, coi như là bồi thường cho hắn.
Thấy nàng cười ha hả rời đi, Tiêu Hàm hơi nhíu mày.
Nàng coi hắn là nam sủng để nuôi dưỡng sao?
Lý Diệu đặt hai con gà vào trong túi, lại lấy heo xuống nước bỏ muối vào ngâm nước giếng, chuẩn bị cho sáng mai thức dậy rửa.
Vào phòng bếp cắt miếng thịt nạc rồi rửa sạch, băm thành thịt băm thêm hành lá gừng trứng gà khuấy đều lên, sợ Tiêu Hàm không đủ ăn, nàng lại cắt mì sợi nấu lên.
Sau khi bưng bát vào phòng, Lý Diệu Diệu vừa xoay người đi ra ngoài, thì giọng nói lạnh lùng của Tiêu Hàm truyền đến.
“Muốn ta làm nam sủng để nuôi dưỡng, là có ý gì?”
Nam sủng?
Khóe mắt Lý Diệu Diệu giật giật, quay người nhìn hắn chằm chằm vẻ mặt khó hiểu.
“Ta không ngươi là nam sủng, chúng ta thành thân thì ngươi chính là phu quân của ta, tiền của ta cũng chính là tiền của ngươi, ngươi muốn tiêu xài thì tiêu xài, có vấn đề gì sao?”
“Ta không cần sự đồng cảm của ngươi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đặt giỏ và heo xuống nước ở trên bậc thang, đặt hai con gà mái đang được trói chặt chân ở trên mặt đất, lại lấy toàn bộ thứ trong giỏ ra.
Lưỡi dao và thịt tổng cộng là hai trăm năm mươi đồng, hai con gà mái một trăm đồng, ba cân muối một trăm hai mươi đồng.
Giấm và các loại hương liệu khác còn có trứng gà đậu hũ, một cân rượu hạ đẳng và củ cải trắng tổng cộng là một trăm mười sáu đồng.
Một lượng bạc cộng thêm mười đồng của nguyên chủ thì còn lại bốn trăm hai mươi bốn đồng.
Nàng bỏ toàn bộ số tiền còn lại này vào trong rương gỗ nhỏ, ôm rương gỗ nhỏ cảm giác đặt ở đâu cũng không an toàn.
Đi ra ngoài hai bước, đảo mắt, sau đó đi đến phòng của Tiêu Hàm, dù sao hắn ngày nào hắn cũng ở nhà, cất cái rương gỗ vào trong tủ gỗ đã mục nát của hắn là được.
Hắn không phải nói là hắn không biết gì cả sao?
Vậy thì nàng cứ từ từ.
Thấy nàng cất rương gỗ vào trong ngăn tủ, Tiêu Hàm lười biếng nhướng mí mắt lên.
“Không sợ ta lấy tiền của người xài hết.”
Mấy ngày hôm trước nàng vẫn luôn làm một cái hộp, hôm nay lại mang về những thứ kia không cần suy nghĩ cũng biết là bán hộp để kiếm tiền mua về.
Lý Diệu Diệu cố ý không nhìn chân của hắn, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cười cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tài sản của phu thê, phu quân cứ việc tiêu xài.”
Bởi vì dáng vẻ lớn lên cũng khôi ngô tuấn tú, coi như là bồi thường cho hắn.
Thấy nàng cười ha hả rời đi, Tiêu Hàm hơi nhíu mày.
Nàng coi hắn là nam sủng để nuôi dưỡng sao?
Lý Diệu đặt hai con gà vào trong túi, lại lấy heo xuống nước bỏ muối vào ngâm nước giếng, chuẩn bị cho sáng mai thức dậy rửa.
Vào phòng bếp cắt miếng thịt nạc rồi rửa sạch, băm thành thịt băm thêm hành lá gừng trứng gà khuấy đều lên, sợ Tiêu Hàm không đủ ăn, nàng lại cắt mì sợi nấu lên.
Sau khi bưng bát vào phòng, Lý Diệu Diệu vừa xoay người đi ra ngoài, thì giọng nói lạnh lùng của Tiêu Hàm truyền đến.
“Muốn ta làm nam sủng để nuôi dưỡng, là có ý gì?”
Nam sủng?
Khóe mắt Lý Diệu Diệu giật giật, quay người nhìn hắn chằm chằm vẻ mặt khó hiểu.
“Ta không ngươi là nam sủng, chúng ta thành thân thì ngươi chính là phu quân của ta, tiền của ta cũng chính là tiền của ngươi, ngươi muốn tiêu xài thì tiêu xài, có vấn đề gì sao?”
“Ta không cần sự đồng cảm của ngươi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro