[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Nàng Coi Hắn Là...
2024-09-06 00:34:28
Giọng nói trong trẻo nhưng mang theo chút lạnh lùng và nghiêm nghị, Lý Diệu Diệu thật sự không thể hiểu nổi hắn.
Tại sao hắn lại cố chấp như vậy?
Luôn âm thầm phân cao thấp, trong nhà tổng cộng chỉ có hai người lại không có quỷ, hắn chỉ có thể đấu tranh nội tâm bên trong của hắn.
Nàng hạ giọng, kiên nhẫn hỏi: “Tiêu Hàm rốt cuộc ngươi đang so đo cái gì vậy?”
Những lời này giống như đâm trúng vào vảy ngược của hắn, đột nhiên hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Diệu Diệu, đôi mắt hoa đào kia như vực sâu không đáy.
“Đi ra ngoài.”
Nhìn thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền như đang cố chịu đựng điều gì đó, Lý Diệu Diệu cụp mắt xuống, giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn.
“Tiêu Hàm, là ta chủ động trêu chọc ngươi, ta cũng đã nói muốn ở chung tốt với ngươi, mấy ngày hôm trước ngươi nói ta đừng trêu chọc ngươi, ta cũng nhịn.”
“Nếu như ngươi cứ liên tục tức giận vô cớ với ta, thì ta…”
Nàng còn chưa nói xong, đã lập tức đi ra ngoài.
Căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, Tiêu Hàm nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, hắn cúi đầu tự giễu, cực kỳ cô đơn.
Lời còn chưa nói xong mà đã chạy.
Cũng đúng, ai lại quan tâm người tàn phế chứ.
Ngay sau đó, Lý Diệu Diệu tay kia bưng một cái bát khác tay kia thì cầm một chiếc ghế nhỏ bước vào, nàng đặt ghế xuống đất, sau đó ngồi xuống húp một ngụm mì lớn.
Nuốt xuống xong, quay đầu nhìn Tiêu Hàm cười.
“Ngươi không phải chán ghét ta sao? Sau này ta sẽ đến phòng của ngươi ăn cơm, cho ngươi tức chết.”
Mặc dù đó là hành vi ấu trĩ, nhưng đối với người có tính tình quái gở như Tiêu Hàm, thì phải dùng thủ đoạn không bình thường.
Mí mắt Tiêu Hàm giật giật, trong lòng dâng lên một tia tức giận.
Hắn nghe được tiếng cố ý phóng đại, thật muốn ném nàng ra ngoài.
Lý Diệu Diệu ăn hai miếng mì, mà cũng không nghe thấy có âm thanh gì ở phía sau, nàng dứt khoát bưng bát mì ngồi đối diện với hăn ăn.
Nhìn thấy nàng công khai ngồi đối diện mình ăn cái gì đó, trán Tiêu Hàm nổi gân xanh lên giật giật hai cái, giữa ngón tay cầm một viên đá muốn chuyển động nó.
“Cho ta ra ngoài.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, không một chút khách khí nói với Lý Diệu Diệu.
Nhìn sắc mặt của hắn lạnh lùng giữa hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn rất nghiêm trọng. Lý Diệu Diệu không lùi lại mà tiến lên, nàng lại há mồm to húp miếng mì, nghe âm thanh như tám đời chưa từng được ăn mì.
Sau khi nuốt xong nàng cười nói: “Ngươi hình như rất tức giận? Nhưng mà cũng không sao, ngươi mỗi ngày đều ở trong phòng chán nản, không bị ta làm đến mức tức giận đó chứ.”
Nói xong nàng lại tiếp tục ăn mì.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tại sao hắn lại cố chấp như vậy?
Luôn âm thầm phân cao thấp, trong nhà tổng cộng chỉ có hai người lại không có quỷ, hắn chỉ có thể đấu tranh nội tâm bên trong của hắn.
Nàng hạ giọng, kiên nhẫn hỏi: “Tiêu Hàm rốt cuộc ngươi đang so đo cái gì vậy?”
Những lời này giống như đâm trúng vào vảy ngược của hắn, đột nhiên hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Diệu Diệu, đôi mắt hoa đào kia như vực sâu không đáy.
“Đi ra ngoài.”
Nhìn thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền như đang cố chịu đựng điều gì đó, Lý Diệu Diệu cụp mắt xuống, giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn.
“Tiêu Hàm, là ta chủ động trêu chọc ngươi, ta cũng đã nói muốn ở chung tốt với ngươi, mấy ngày hôm trước ngươi nói ta đừng trêu chọc ngươi, ta cũng nhịn.”
“Nếu như ngươi cứ liên tục tức giận vô cớ với ta, thì ta…”
Nàng còn chưa nói xong, đã lập tức đi ra ngoài.
Căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, Tiêu Hàm nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, hắn cúi đầu tự giễu, cực kỳ cô đơn.
Lời còn chưa nói xong mà đã chạy.
Cũng đúng, ai lại quan tâm người tàn phế chứ.
Ngay sau đó, Lý Diệu Diệu tay kia bưng một cái bát khác tay kia thì cầm một chiếc ghế nhỏ bước vào, nàng đặt ghế xuống đất, sau đó ngồi xuống húp một ngụm mì lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nuốt xuống xong, quay đầu nhìn Tiêu Hàm cười.
“Ngươi không phải chán ghét ta sao? Sau này ta sẽ đến phòng của ngươi ăn cơm, cho ngươi tức chết.”
Mặc dù đó là hành vi ấu trĩ, nhưng đối với người có tính tình quái gở như Tiêu Hàm, thì phải dùng thủ đoạn không bình thường.
Mí mắt Tiêu Hàm giật giật, trong lòng dâng lên một tia tức giận.
Hắn nghe được tiếng cố ý phóng đại, thật muốn ném nàng ra ngoài.
Lý Diệu Diệu ăn hai miếng mì, mà cũng không nghe thấy có âm thanh gì ở phía sau, nàng dứt khoát bưng bát mì ngồi đối diện với hăn ăn.
Nhìn thấy nàng công khai ngồi đối diện mình ăn cái gì đó, trán Tiêu Hàm nổi gân xanh lên giật giật hai cái, giữa ngón tay cầm một viên đá muốn chuyển động nó.
“Cho ta ra ngoài.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, không một chút khách khí nói với Lý Diệu Diệu.
Nhìn sắc mặt của hắn lạnh lùng giữa hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn rất nghiêm trọng. Lý Diệu Diệu không lùi lại mà tiến lên, nàng lại há mồm to húp miếng mì, nghe âm thanh như tám đời chưa từng được ăn mì.
Sau khi nuốt xong nàng cười nói: “Ngươi hình như rất tức giận? Nhưng mà cũng không sao, ngươi mỗi ngày đều ở trong phòng chán nản, không bị ta làm đến mức tức giận đó chứ.”
Nói xong nàng lại tiếp tục ăn mì.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro