[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Nàng Coi Hắn Là...
2024-09-06 00:34:28
Tiêu Hàm nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng, hòn đá trong tay từng chút một hóa thành cát.
Trong không khí ngoại trừ tiếng húp mì của Lý Diệu Diệu thì không còn tiếng nào nữa, ăn xong miếng cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt của nam tử đang khóa chặt trên người mình, nàng nhếch miệng cười với hắn.
“Mì thật sự rất ngon.”
Nói xong, nàng bưng bát đũa ra khỏi phòng, vừa mới đi ra ngoài từ phía sau truyền đến âm thanh vỡ vụn.
Quay đầu nhìn lại, thấy chiếc ghế nhỏ Tiêu Hàm thường xuyên ngồi chia năm xẻ bảy, mà trên tay hắn cầm một khối gỗ gãy, đôi mắt sâu thẳm như sói đi săn, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Nhìn yếu đuối không chịu nổi, vậy mà có thể tay không đập nát chiếc ghế?
Lý Diệu Diệu biết rõ dáng vẻ ăn mì của mình có bao nhiêu đáng ghét, càng không ngỡ hắn phá hư chiếc ghế là để ra oai phủ đầu với nàng.
Nàng cụp mắt xuống lập tức mỉm cười đi vào, dưới ánh mắt của hắn nhặt những mảnh gỗ dưới đất lên, lúc đứng dậy mặt mày cong cong nở nụ cười hết sức thản nhiên.
“Chiếc ghế này của ngươi hư rồi, nên đổi cái mới thôi.”
Nụ cười xinh đẹp ở trong mắt Tiêu Hàm càng trở nên cực kỳ chướng mắt, hắn đùa nói: “Giống như đổi người vậy.”
Nhắc tới chuyện này Lý Diệu Diệu im lặng, chuyện kia là nàng xin lỗi Tiêu Hàm, nàng tự biết mình đuối lý, nhặt những mảnh gỗ trên đất xong rồi đi vào bếp.
Ném những mảnh gỗ này lên đống củi, nàng thở ra, đưa tay xoa xoa gò má.
“Quai hàm đau quá.”
Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó thành thân với Tiêu Hàm, Lý Diệu Diệu muốn xông tới Lâm gia hung hăng đánh Lâm Đại Lang một trận.
Nếu không phải do hành vi của Lâm tra nam kia, nguyên chủ cũng không đến mức trêu chọc Tiêu Hàm người nhìn rất dễ ở chung này, thật ra tính tình rất quái gỡ.
Khiến cho nàng xuyên qua đã phải chịu khổ.
Mà bên kia Lâm Đại Lang không ngừng hắt xì.
Lý Tiểu Nhu vừa mới lấy xiêm y nhiễm mùi heo thối kia giặt sạch sẽ phơi lên, vào phòng thì nhìn thấy hắn ta không ngừng hắt xì, đau lòng không thôi.
“Lâm Lang, huynh sao vậy?”
Lâm Đại Lang che miệng hắt xì không ngừng: “Hắt xì ~ Ta cũng không biết.”
Lý Tiểu Nhu ngửi thấy trong phòng toàn là mùi nước miếng, nàng ta lấy khăn tay che mũi, trong miệng nói lời quan tâm.
“Lâm Lang, từ sau khi huynh về gặp được Lý Diệu Diệu, sau khi về đến nhà cũng không có chuyện gì được thuận lợi, nhất định là nàng ta đã lây sự xui xẻo cho huynh, ngày mai ta đi tìm nàng ta nói chuyện.”
Nghe thấy nàng ta muốn đi tìm Lý Diệu Diệu, Lâm Đại Lang lại liên tiếp hắt xì hai cái, chạy nhanh ngăn cản nàng ta.
“Muội tạm thời đừng đi tìm nàng ta.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong không khí ngoại trừ tiếng húp mì của Lý Diệu Diệu thì không còn tiếng nào nữa, ăn xong miếng cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt của nam tử đang khóa chặt trên người mình, nàng nhếch miệng cười với hắn.
“Mì thật sự rất ngon.”
Nói xong, nàng bưng bát đũa ra khỏi phòng, vừa mới đi ra ngoài từ phía sau truyền đến âm thanh vỡ vụn.
Quay đầu nhìn lại, thấy chiếc ghế nhỏ Tiêu Hàm thường xuyên ngồi chia năm xẻ bảy, mà trên tay hắn cầm một khối gỗ gãy, đôi mắt sâu thẳm như sói đi săn, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Nhìn yếu đuối không chịu nổi, vậy mà có thể tay không đập nát chiếc ghế?
Lý Diệu Diệu biết rõ dáng vẻ ăn mì của mình có bao nhiêu đáng ghét, càng không ngỡ hắn phá hư chiếc ghế là để ra oai phủ đầu với nàng.
Nàng cụp mắt xuống lập tức mỉm cười đi vào, dưới ánh mắt của hắn nhặt những mảnh gỗ dưới đất lên, lúc đứng dậy mặt mày cong cong nở nụ cười hết sức thản nhiên.
“Chiếc ghế này của ngươi hư rồi, nên đổi cái mới thôi.”
Nụ cười xinh đẹp ở trong mắt Tiêu Hàm càng trở nên cực kỳ chướng mắt, hắn đùa nói: “Giống như đổi người vậy.”
Nhắc tới chuyện này Lý Diệu Diệu im lặng, chuyện kia là nàng xin lỗi Tiêu Hàm, nàng tự biết mình đuối lý, nhặt những mảnh gỗ trên đất xong rồi đi vào bếp.
Ném những mảnh gỗ này lên đống củi, nàng thở ra, đưa tay xoa xoa gò má.
“Quai hàm đau quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó thành thân với Tiêu Hàm, Lý Diệu Diệu muốn xông tới Lâm gia hung hăng đánh Lâm Đại Lang một trận.
Nếu không phải do hành vi của Lâm tra nam kia, nguyên chủ cũng không đến mức trêu chọc Tiêu Hàm người nhìn rất dễ ở chung này, thật ra tính tình rất quái gỡ.
Khiến cho nàng xuyên qua đã phải chịu khổ.
Mà bên kia Lâm Đại Lang không ngừng hắt xì.
Lý Tiểu Nhu vừa mới lấy xiêm y nhiễm mùi heo thối kia giặt sạch sẽ phơi lên, vào phòng thì nhìn thấy hắn ta không ngừng hắt xì, đau lòng không thôi.
“Lâm Lang, huynh sao vậy?”
Lâm Đại Lang che miệng hắt xì không ngừng: “Hắt xì ~ Ta cũng không biết.”
Lý Tiểu Nhu ngửi thấy trong phòng toàn là mùi nước miếng, nàng ta lấy khăn tay che mũi, trong miệng nói lời quan tâm.
“Lâm Lang, từ sau khi huynh về gặp được Lý Diệu Diệu, sau khi về đến nhà cũng không có chuyện gì được thuận lợi, nhất định là nàng ta đã lây sự xui xẻo cho huynh, ngày mai ta đi tìm nàng ta nói chuyện.”
Nghe thấy nàng ta muốn đi tìm Lý Diệu Diệu, Lâm Đại Lang lại liên tiếp hắt xì hai cái, chạy nhanh ngăn cản nàng ta.
“Muội tạm thời đừng đi tìm nàng ta.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro