[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Nàng Coi Hắn Là...
2024-09-06 00:34:28
“Lâm Lang có phải huynh đối với nàng ta…” Giọng nói Lý Tiểu Nhu dịu dàng, mang theo chút ủy khuất.
Lâm Đại Lang lập tức duỗi tay ôm người vào trong lòng, dỗ dành nói: “Đừng nghĩ lung tung, ta sao có thể coi trọng nữ nhân xấu xí độc ác kia.”
“Vậy sao huynh lại cản ta không cho ta đi tìm nàng ta?”
Nghe thấy Lâm Đại Lang mắng Lý Diệu Diệu, trong lòng Lý Tiểu Nhu rất vui vẻ, ở trước mặt nàng ta giả vờ mang dáng vẻ ân cần hiền lành.
Nhìn nương tử ngoan ngoãn như vậy, Lâm Đại Lang vốn định nói cho nàng ta biết, lại nghĩ đến Quách Sách dặn dò không được để người khác biết, hắn ta gắt gao ôm chặt nương tử an ủi nói.
“Lần trước nữ nhân xấu xí kia chặt cây nhà thím Béo, ta là đau lòng cho muội, lo lắng muội một mình đi qua đó sẽ bị nàng ta dùng dao làm muội bị thương.”
Nghe thấy Lâm Đại Lang lo lắng cho sự an nguy của nàng ta, Lý Tiểu Nhu hận không thể chạy vọt tới trước mặt Lý Diệu Diệu khoe khoang.
“Lâm Lang, vẫn là đau lòng cho ta.”
Lâm Đại Lang ôm người nhỏ nhắn như con chim nhỏ vào lòng, đắc ý nói: “Tiểu Nhu, không lâu nữa ta sẽ đưa nàng vào trong kinh thành.”
“Vào kinh thành?”
Lý Tiểu Nhu giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, hai mắt rưng rưng.
“Lâm Lang, trước kia tỷ tỷ ta thường xuyên ở trước mặt ta nói về địa vị của mẫu gia của nàng ta ở trong thành, mà ta chỉ một người nương mập mạp, nàng ta cái gì cũng có, còn ta cái gì cũng không có.”
Nhìn thấy Tiểu Nhu yếu đuối trước mặt, khiến Lâm Đại Lang nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược đáng thương lúc mới gặp, tròng lòng dâng lên cảm giác thương yêu.
“Tiểu Nhu nàng cứ yên tâm, Lý Diệu Diệu nhất định cả đời này chỉ có thể chung sống với tên tàn tật Tiêu Hàm kia, bất kể nàng có hay nàng ta có, tương lai ta cũng sẽ cho nàng có cái đó.”
Lời nói động lòng người khiến Lý Tiểu Nhu mừng đến phát khóc: “Lâm Lang, chàng đối với ta thật tốt.”
Trong lòng nghĩ thầm: Tất cả những thứ tốt của Lý Diệu Diệu nàng ta đều muốn đoạt lấy.
Lý Diệu Diệu từ trong phòng bếp đi ra, lại thay nước cho ruột già và nội tạng trong thùng, sau đó rửa mặt và chân xong mới đi vào phòng.
Tiêu Hàm nằm bất động ở trên giường, nàng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thổi đèn dầu lên giường ngủ.
Hôm nay nàng đi họp chợ mệt quá, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ của Lý Diệu Diệu từ trước đến nay đều rất chập chờn, nửa đêm có một tiếng thở dốc nhỏ đánh thức nàng, trên giường chỉ có hai người là nàng và Tiêu Hàm, âm thanh phát ra rõ ràng này là ở đâu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Đại Lang lập tức duỗi tay ôm người vào trong lòng, dỗ dành nói: “Đừng nghĩ lung tung, ta sao có thể coi trọng nữ nhân xấu xí độc ác kia.”
“Vậy sao huynh lại cản ta không cho ta đi tìm nàng ta?”
Nghe thấy Lâm Đại Lang mắng Lý Diệu Diệu, trong lòng Lý Tiểu Nhu rất vui vẻ, ở trước mặt nàng ta giả vờ mang dáng vẻ ân cần hiền lành.
Nhìn nương tử ngoan ngoãn như vậy, Lâm Đại Lang vốn định nói cho nàng ta biết, lại nghĩ đến Quách Sách dặn dò không được để người khác biết, hắn ta gắt gao ôm chặt nương tử an ủi nói.
“Lần trước nữ nhân xấu xí kia chặt cây nhà thím Béo, ta là đau lòng cho muội, lo lắng muội một mình đi qua đó sẽ bị nàng ta dùng dao làm muội bị thương.”
Nghe thấy Lâm Đại Lang lo lắng cho sự an nguy của nàng ta, Lý Tiểu Nhu hận không thể chạy vọt tới trước mặt Lý Diệu Diệu khoe khoang.
“Lâm Lang, vẫn là đau lòng cho ta.”
Lâm Đại Lang ôm người nhỏ nhắn như con chim nhỏ vào lòng, đắc ý nói: “Tiểu Nhu, không lâu nữa ta sẽ đưa nàng vào trong kinh thành.”
“Vào kinh thành?”
Lý Tiểu Nhu giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, hai mắt rưng rưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lâm Lang, trước kia tỷ tỷ ta thường xuyên ở trước mặt ta nói về địa vị của mẫu gia của nàng ta ở trong thành, mà ta chỉ một người nương mập mạp, nàng ta cái gì cũng có, còn ta cái gì cũng không có.”
Nhìn thấy Tiểu Nhu yếu đuối trước mặt, khiến Lâm Đại Lang nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược đáng thương lúc mới gặp, tròng lòng dâng lên cảm giác thương yêu.
“Tiểu Nhu nàng cứ yên tâm, Lý Diệu Diệu nhất định cả đời này chỉ có thể chung sống với tên tàn tật Tiêu Hàm kia, bất kể nàng có hay nàng ta có, tương lai ta cũng sẽ cho nàng có cái đó.”
Lời nói động lòng người khiến Lý Tiểu Nhu mừng đến phát khóc: “Lâm Lang, chàng đối với ta thật tốt.”
Trong lòng nghĩ thầm: Tất cả những thứ tốt của Lý Diệu Diệu nàng ta đều muốn đoạt lấy.
Lý Diệu Diệu từ trong phòng bếp đi ra, lại thay nước cho ruột già và nội tạng trong thùng, sau đó rửa mặt và chân xong mới đi vào phòng.
Tiêu Hàm nằm bất động ở trên giường, nàng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thổi đèn dầu lên giường ngủ.
Hôm nay nàng đi họp chợ mệt quá, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ của Lý Diệu Diệu từ trước đến nay đều rất chập chờn, nửa đêm có một tiếng thở dốc nhỏ đánh thức nàng, trên giường chỉ có hai người là nàng và Tiêu Hàm, âm thanh phát ra rõ ràng này là ở đâu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro