[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Tự Mình Làm? 1
2024-09-06 00:34:28
Nàng dụi mắt, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tiêu Hàm không trả lời, chỉ có tiếng rên rỉ vô cùng nhẫn nại như một con thú bộc lộ sự thống khổ của hắn.
Thấy hắn không nói lời nào, Lý Diệu Diệu chạy nhanh xuống giường thắp đèn dầu lên, khi sáng lên, cả người nàng đều rất ngạc nhiên.
Tiêu Hàm nằm ở trên giường cả khuôn mặt tái nhợt như tuyết, trên mặt đầm đìa mồ hôi, đôi tay thon dài kia gắt gao đè chặt hai chân lại, gân xanh trên mu bàn tay có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cho tới bây giờ Lý Diệu Diệu chưa từng gặp qua vấn đề này bao giờ nên cũng có chút không biết làm sao.
Thấy hắn vẫn luôn ấn vào chân, không cần suy nghĩ cũng biết chân của hắn lại tái phát, nàng nhanh chóng kéo ống tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn.
Hít một hơi thật sâu, đè sự hoảng hốt trong lòng xuống hỏi: “Ta phải làm như thế nào mới có thể giúp được ngươi?”
Tiêu Hàm nhíu chặt mày, đôi mắt đen kịt không còn chút dịu dàng nữa, hắn giống như con sói hung tợn nhìn chằm chằm Lý Diệu Diệu.
Hắn cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Không cần ngươi quan tâm.”
Nhìn cả người hắn tỏa ra hơi thở tàn ác, dường như đây mới là bộ mặt thật vốn có của hắn, trải qua mấy ngày ở chung, Lý Diệu Diệu cảm thấy tính cách của hắn không hề vô hại như vẻ ngoài.
Kìm nén cơn tức giận muốn xốc quần hắn lên, nhưng lại bị hắn dùng một chưởng hất ra.
Chân nàng đụng vào bàn trà, lập tức một cơn đau đớn như kim đâm quét qua toàn thân, nàng vốn sợ đau, lần này khiến cho hốc mắt nàng trở nên đỏ ửng.
Mà Tiêu Hàm thì đang nhắm mắt lại, ngoại trừ tiếng rên rỉ phát ra trong miệng, thì hắn giống như một con rối gỗ nằm không nhúc nhích.
Rõ ràng là hắn định tự mình vượt qua cơn đau.
Thấy vậy, cơn tức giận xông thẳng lên đầu Lý Diệu Diệu, nàng ổn định hơi thở rồi bước đi qua, nắm lấy tay Tiêu Hàm.
Nàng cũng không phải là tượng đất, để mặc cho người ta nắn bóp.
Giọng nói không còn dịu dàng nữa: “Ngươi rõ ràng rất đau mà còn mình tự mình chống đỡ, đau muốn chết, ngươi chống đỡ như vậy có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội đứng lên, nghiêm trọng hơn một chút có lẽ sẽ làm hại đến tính mạng của ngươi.”
Mặt Tiêu Hàm không một chút máu, hắn cũng không để ý đến lời Lý Diệu Diệu nói: “Vậy thì để ta chết đi.”
Lý Diệu Diệu nghe được câu này như muốn nổ tung, nàng cũng là người đã chết được một lần, nên nàng quý trọng cuộc sống hơn bất cứ ai, cũng hiểu rõ chết dễ sống khó khăn biết bao nhiêu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Hàm không trả lời, chỉ có tiếng rên rỉ vô cùng nhẫn nại như một con thú bộc lộ sự thống khổ của hắn.
Thấy hắn không nói lời nào, Lý Diệu Diệu chạy nhanh xuống giường thắp đèn dầu lên, khi sáng lên, cả người nàng đều rất ngạc nhiên.
Tiêu Hàm nằm ở trên giường cả khuôn mặt tái nhợt như tuyết, trên mặt đầm đìa mồ hôi, đôi tay thon dài kia gắt gao đè chặt hai chân lại, gân xanh trên mu bàn tay có thể dễ dàng nhìn thấy.
Cho tới bây giờ Lý Diệu Diệu chưa từng gặp qua vấn đề này bao giờ nên cũng có chút không biết làm sao.
Thấy hắn vẫn luôn ấn vào chân, không cần suy nghĩ cũng biết chân của hắn lại tái phát, nàng nhanh chóng kéo ống tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn.
Hít một hơi thật sâu, đè sự hoảng hốt trong lòng xuống hỏi: “Ta phải làm như thế nào mới có thể giúp được ngươi?”
Tiêu Hàm nhíu chặt mày, đôi mắt đen kịt không còn chút dịu dàng nữa, hắn giống như con sói hung tợn nhìn chằm chằm Lý Diệu Diệu.
Hắn cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Không cần ngươi quan tâm.”
Nhìn cả người hắn tỏa ra hơi thở tàn ác, dường như đây mới là bộ mặt thật vốn có của hắn, trải qua mấy ngày ở chung, Lý Diệu Diệu cảm thấy tính cách của hắn không hề vô hại như vẻ ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kìm nén cơn tức giận muốn xốc quần hắn lên, nhưng lại bị hắn dùng một chưởng hất ra.
Chân nàng đụng vào bàn trà, lập tức một cơn đau đớn như kim đâm quét qua toàn thân, nàng vốn sợ đau, lần này khiến cho hốc mắt nàng trở nên đỏ ửng.
Mà Tiêu Hàm thì đang nhắm mắt lại, ngoại trừ tiếng rên rỉ phát ra trong miệng, thì hắn giống như một con rối gỗ nằm không nhúc nhích.
Rõ ràng là hắn định tự mình vượt qua cơn đau.
Thấy vậy, cơn tức giận xông thẳng lên đầu Lý Diệu Diệu, nàng ổn định hơi thở rồi bước đi qua, nắm lấy tay Tiêu Hàm.
Nàng cũng không phải là tượng đất, để mặc cho người ta nắn bóp.
Giọng nói không còn dịu dàng nữa: “Ngươi rõ ràng rất đau mà còn mình tự mình chống đỡ, đau muốn chết, ngươi chống đỡ như vậy có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội đứng lên, nghiêm trọng hơn một chút có lẽ sẽ làm hại đến tính mạng của ngươi.”
Mặt Tiêu Hàm không một chút máu, hắn cũng không để ý đến lời Lý Diệu Diệu nói: “Vậy thì để ta chết đi.”
Lý Diệu Diệu nghe được câu này như muốn nổ tung, nàng cũng là người đã chết được một lần, nên nàng quý trọng cuộc sống hơn bất cứ ai, cũng hiểu rõ chết dễ sống khó khăn biết bao nhiêu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro