Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Thức Tỉnh Dị Nă...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Những người khác trằn trọc, cả đêm không ngủ được. Triệu Linh Chi cũng không có ngủ, chỉ là nàng không giống những người khác, từ khi trọng sinh đến nay, đã xảy ra rất lâu rồi, nàng đều không có thời gian thử thức tỉnh dị năng hệ mộc của nàng.
Thôn họ Tứ nằm dưới chân núi Thúy Phong, với những ngọn núi trùng điệp dài hàng trăm dặm, cây cối tươi tốt, thảm thực vật rậm rạp, bên trong ẩn chứa một luồng linh khí hệ mộc bất tận.
Giờ phút này, dòng linh khí liên tục không ngừng không ngừng hội tụ ở bên cạnh người Triệu Linh Chi.
Triệu Linh Chi đột nhiên mở mắt ra, lộ ra nụ cười, thành công rồi!
Nàng quả nhiên là thiếu nữ thiên tài, mặc kệ là ở tận thế, hay là ở cổ đại, đều có thể thức tỉnh dị năng. Ngồi xếp bằng suốt một đêm, mãi cho đến dạng sáng, cảm giác tràn đầy năng lượng.
Trong không khí trong lành và bụi bặm, dị năng hệ mộc càng dồi dào, khiến nàng cảm thấy dễ chịu sảng khoái hơn.
Sáng sớm, Triệu Linh Chi tìm trong nhà một cái rìu, cẩn thận mài cho đến khi sắc bén.
Triệu Linh Chi lưng cõng cái sọt, tay cầm cái rìu, chuẩn bị đến sau núi.
Nơi này có núi có cây và có nước, sẽ không có ai bị chết đói. Đã biết nhà nghèo thì nàng từ trên núi nghĩ biện pháp.
Triệu Chí Hằng từ sáng sớm đã thức dậy chép sách, lúc Triệu Linh Chi thức dậy, hắn đã làm được một lúc rồi, nghe tiếng mài dao bên ngoài mài, bước đi ra ngoài.
"Linh Chi, ngươi mài cái rìu làm cái gì?" Triệu Chí Hằng nhỏ giọng hỏi, sợ làm ồn đánh thức những người khác.
Triệu Linh Chi cười khẽ: “Tam thúc, đợi ăn bữa sáng xong, con chuẩn bị đi ra sau núi hái ít trái cây. Mùa thu rồi, trên núi có hạt dẻ mọc dại, các quả khô như quả óc chó mọc dại, nhặt về làm đồ ăn vặt cho các đệ.”
Nghĩ tới phụ thân ở trên núi xảy ra chuyện, Triệu Chí Hằng vội vàng ngăn cản: “Linh Chi, Thúc biết ngươi là đại tỷ, từ nhỏ thì hiểu chuyện. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng ngươi lo lắng, muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình. Thế nhưng trên núi rất nguy hiểm, ngươi không cần phải đi. Thúc ở trong nhà chép nhiều sách, tiền kiếm được, cũng có thể nuôi gia đình."
Triệu Linh Chi nghe được những lời này, trong lòng cảm động, kỳ thật Tam thúc năm nay cũng không lớn, mới mười bốn tuổi. gánh nặng của một gia đình rơi vào trên người của thúc ấy, làm cho thúc ấy còn tuổi còn nhỏ, nhanh chóng trưởng thành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thôn họ Tứ nằm dưới chân núi Thúy Phong, với những ngọn núi trùng điệp dài hàng trăm dặm, cây cối tươi tốt, thảm thực vật rậm rạp, bên trong ẩn chứa một luồng linh khí hệ mộc bất tận.
Giờ phút này, dòng linh khí liên tục không ngừng không ngừng hội tụ ở bên cạnh người Triệu Linh Chi.
Triệu Linh Chi đột nhiên mở mắt ra, lộ ra nụ cười, thành công rồi!
Nàng quả nhiên là thiếu nữ thiên tài, mặc kệ là ở tận thế, hay là ở cổ đại, đều có thể thức tỉnh dị năng. Ngồi xếp bằng suốt một đêm, mãi cho đến dạng sáng, cảm giác tràn đầy năng lượng.
Trong không khí trong lành và bụi bặm, dị năng hệ mộc càng dồi dào, khiến nàng cảm thấy dễ chịu sảng khoái hơn.
Sáng sớm, Triệu Linh Chi tìm trong nhà một cái rìu, cẩn thận mài cho đến khi sắc bén.
Triệu Linh Chi lưng cõng cái sọt, tay cầm cái rìu, chuẩn bị đến sau núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này có núi có cây và có nước, sẽ không có ai bị chết đói. Đã biết nhà nghèo thì nàng từ trên núi nghĩ biện pháp.
Triệu Chí Hằng từ sáng sớm đã thức dậy chép sách, lúc Triệu Linh Chi thức dậy, hắn đã làm được một lúc rồi, nghe tiếng mài dao bên ngoài mài, bước đi ra ngoài.
"Linh Chi, ngươi mài cái rìu làm cái gì?" Triệu Chí Hằng nhỏ giọng hỏi, sợ làm ồn đánh thức những người khác.
Triệu Linh Chi cười khẽ: “Tam thúc, đợi ăn bữa sáng xong, con chuẩn bị đi ra sau núi hái ít trái cây. Mùa thu rồi, trên núi có hạt dẻ mọc dại, các quả khô như quả óc chó mọc dại, nhặt về làm đồ ăn vặt cho các đệ.”
Nghĩ tới phụ thân ở trên núi xảy ra chuyện, Triệu Chí Hằng vội vàng ngăn cản: “Linh Chi, Thúc biết ngươi là đại tỷ, từ nhỏ thì hiểu chuyện. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng ngươi lo lắng, muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình. Thế nhưng trên núi rất nguy hiểm, ngươi không cần phải đi. Thúc ở trong nhà chép nhiều sách, tiền kiếm được, cũng có thể nuôi gia đình."
Triệu Linh Chi nghe được những lời này, trong lòng cảm động, kỳ thật Tam thúc năm nay cũng không lớn, mới mười bốn tuổi. gánh nặng của một gia đình rơi vào trên người của thúc ấy, làm cho thúc ấy còn tuổi còn nhỏ, nhanh chóng trưởng thành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro