Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Thức Tỉnh Dị Nă...

Mễ Hoa Hoa

2024-09-15 04:38:06

Triệu Linh Chi nhẹ nhàng nói: "Tam thúc, con biết rõ người quan tâm con. Nhưng một đại gia đình, già, trẻ lớn bé chúng ta cũng không thể toàn bộ dựa vào một mình thúc. Núi sau thôn chúng ta, cũng tính như là yên bình, dù không tìm được trái cây, con vẫn có thể chặt củi mang về.

Triệu lão thái nghe được đoạn hội thoại của nhi tử với cháu gái, từ trong phòng đi ra, nhẹ gật đầu: “Uống nước lạnh đều có thể bị sặc, ăn cơm còn có thể nghẹn chết người!

Chí Hằng, cha con ở sau núi gặp chuyện không may, cho nên con sợ hãi người nhà đến sau núi lại xảy ra chuyện. Thế sự vô thường, sống chết có số, phú quý tại thiên. Đừng bởi vì một chút sự tình, thì sợ cái này sợ cái kia.

Ăn cơm xong, con ở trong nhà chép sách, cẩn thận chân của con. Ta mang đại tẩu con, Linh Chi, còn có Ngọc Khải, Ngọc Viêm, cùng đi trên núi. Ngọc Niên, Ngọc Hoa, Ngọc Thành ở nhà, con trông chừng, đừng cho bọn nó chạy loạn ra ngoài."

Trong nhà chỉ dựa vào một mình Triệu Chí Hằng, quá khó khăn rồi.

Mùa đông sắp đến rồi, trong nhà cũng không có đủ hơn lương thực, sẽ đói chết người.

Triệu Chí Hằng nội tâm hổ thẹn, cảm giác bản thân mình vô dụng, không thể bảo hộ người nhà, chống đỡ không được cái nhà này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Linh Chi muốn an ủi Tam thúc, nhưng có một số việc, sẽ không bởi vì vì sự an ủi của người khác mà được, cần phải thời gian thay đổi mới có thể quên lãng.

Ăn cơm xong, Triệu lão thái, Vân Thị lưng cõng cái sọt lớn, Triệu Linh Chi cùng hai đệ đệ lưng cõng một cái sọt nhỏ, đi theo sau lưng tổ mẫu, cùng đi đến phía sau núi.

Người trong thôn cứ đến mùa thu, người lớn, trẻ nhỏ đều sẽ đến sau núi, tìm kiếm một vài đặc sản vùng núi, cho dù không thể bán lấy tiền, cũng có thể giữ lại để nhà mình ăn.

Vương thị ngày hôm bị Triệu lão thái giật tóc, bây giờ lại thấy Triệu lão thái lên núi nhặt đồ trên núi, lập tức cười giống như gà mẹ vừa đẻ trứng, vẻ đắc ý: “Ông trời có mắt, Bà ta ngạo mạn quá mức, ông trời cũng sẽ cho nàng ta một bài học, bà ta chẳng phải đã trở thành góa phụ rồi sao? Thật là đáng thương ah!"

"Vương tẩu, tẩu nói không đúng rồi. Thiếu nữ mất trượng phu người ta gọi là góa phụ, đàn bà lớn tuổi không tính." Lưu bà nói, bình thường cùng với Vương thị quan hệ rất tốt, kẻ xướng người hoạ, đâm bị thóc chọc bị gạo gây chuyện thị phi.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0