Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Mối Hận Lâu Năm...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Linh Chi sửng sốt: "Thì ra chuyện xưa là như vậy, bà Vương nhỏ mọn, chẳng trách chỉ cần nhà chúng ta sống tốt, bà ta liền cho rằng phúc phận của mình bị người ta cướp mất."
Triệu lão thái thở dài: “Ai nói vậy chứ? Kỳ thực, cuộc đời ai người nấy sống, làm sao có thể nói là bị người ta cướp? Bây giờ tổ phụ con đã đi trước một bước, nãi nãi đã trở thành góa phụ, bà Vương chắc vui lắm! Chỉ ước gì có thể nhìn thấy ta đau lòng, khóc lóc ỉ ôi. Nhưng nãi nãi sẽ không như thế, ngày xưa điều kiện tệ như vậy ta còn có thể sống sót chứ đừng nói đến bây giờ. Nãi nãi quả thực rất buồn vì tổ phụ của con đã mất, nhưng cuộc sống cũng phải trôi qua thôi. Phải chăm sóc tốt cho con cháu thì linh hồn tổ phụ con trên trời mới được yên nghỉ. Đến lúc nhắm mắt ta cũng có thể giải thích với tổ phụ con.”
Vân Thị nhìn mẹ chồng mình với ánh mắt ngưỡng mộ: "Nương ơi, người con khâm phục nhất chính là nương đấy. Có nương ở đây, con không sợ gì hết."
Triệu tổ mẫu lắc đầu cười khổ: “Con tính tình mềm yếu, nương còn ở đây, con nghe lời nương cũng có thể sống tốt, nhưng nếu nương đi rồi, con hãy nghe lời Linh Chi, phần đời còn lại của con cũng sẽ suôn sẻ thôi.”
Cháu gái của bà trước kia tính tình cũng giống Vân Thị, nếu gặp được nhà trượng phu tốt thì càng tốt, nhưng nếu phải nhà trượng phu xấu tính thì cả cuộc đời chỉ có thể làm bò làm ngựa không bao giờ đứng thẳng được.
Sau khi trải qua những chuyện ở Hắc Vân Trại, cháu gái của bà ngay lập tức trưởng thành về mặt tinh thần, vững vàng và mạnh mẽ hơn, giờ đây càng ngày càng giống bà.
Vân Thị gật đầu: “Nương, con sẽ nhớ kỹ lời của nương. Vậy nên con sẽ chăm sóc nương thật tốt, nương sống thật lâu thì những ngày tháng tốt đẹp của con cũng sẽ thật dài; Linh Chi cũng sẽ ổn thôi, tương lai sẽ nhớ tới con!"
Năm năm trước, trượng phu nàng bị ép đi chiến đấu trong quân đội, thời điểm đó có mấy chục người rời làng, nhưng sau cùng chỉ có hơn mười người trở về.
Vân Thị khi ấy cảm giác như trời sập, may mắn thay, nhạc phụ nhạc mẫu luôn đối xử tốt với bà, cùng nuôi dạy con cái nên bà cũng dần thoát ra khỏi nỗi ám ảnh mất trượng phu.
Trời dần tối, Triệu Chí Hằng ở nhà hồi hộp chờ đợi, trong lòng lo lắng sợ xảy ra chuyện gì. Bọn họ toan chuẩn bị ra sau núi tìm thì đám người Triệu lão thái vừa đúng lúc quay lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái thở dài: “Ai nói vậy chứ? Kỳ thực, cuộc đời ai người nấy sống, làm sao có thể nói là bị người ta cướp? Bây giờ tổ phụ con đã đi trước một bước, nãi nãi đã trở thành góa phụ, bà Vương chắc vui lắm! Chỉ ước gì có thể nhìn thấy ta đau lòng, khóc lóc ỉ ôi. Nhưng nãi nãi sẽ không như thế, ngày xưa điều kiện tệ như vậy ta còn có thể sống sót chứ đừng nói đến bây giờ. Nãi nãi quả thực rất buồn vì tổ phụ của con đã mất, nhưng cuộc sống cũng phải trôi qua thôi. Phải chăm sóc tốt cho con cháu thì linh hồn tổ phụ con trên trời mới được yên nghỉ. Đến lúc nhắm mắt ta cũng có thể giải thích với tổ phụ con.”
Vân Thị nhìn mẹ chồng mình với ánh mắt ngưỡng mộ: "Nương ơi, người con khâm phục nhất chính là nương đấy. Có nương ở đây, con không sợ gì hết."
Triệu tổ mẫu lắc đầu cười khổ: “Con tính tình mềm yếu, nương còn ở đây, con nghe lời nương cũng có thể sống tốt, nhưng nếu nương đi rồi, con hãy nghe lời Linh Chi, phần đời còn lại của con cũng sẽ suôn sẻ thôi.”
Cháu gái của bà trước kia tính tình cũng giống Vân Thị, nếu gặp được nhà trượng phu tốt thì càng tốt, nhưng nếu phải nhà trượng phu xấu tính thì cả cuộc đời chỉ có thể làm bò làm ngựa không bao giờ đứng thẳng được.
Sau khi trải qua những chuyện ở Hắc Vân Trại, cháu gái của bà ngay lập tức trưởng thành về mặt tinh thần, vững vàng và mạnh mẽ hơn, giờ đây càng ngày càng giống bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Thị gật đầu: “Nương, con sẽ nhớ kỹ lời của nương. Vậy nên con sẽ chăm sóc nương thật tốt, nương sống thật lâu thì những ngày tháng tốt đẹp của con cũng sẽ thật dài; Linh Chi cũng sẽ ổn thôi, tương lai sẽ nhớ tới con!"
Năm năm trước, trượng phu nàng bị ép đi chiến đấu trong quân đội, thời điểm đó có mấy chục người rời làng, nhưng sau cùng chỉ có hơn mười người trở về.
Vân Thị khi ấy cảm giác như trời sập, may mắn thay, nhạc phụ nhạc mẫu luôn đối xử tốt với bà, cùng nuôi dạy con cái nên bà cũng dần thoát ra khỏi nỗi ám ảnh mất trượng phu.
Trời dần tối, Triệu Chí Hằng ở nhà hồi hộp chờ đợi, trong lòng lo lắng sợ xảy ra chuyện gì. Bọn họ toan chuẩn bị ra sau núi tìm thì đám người Triệu lão thái vừa đúng lúc quay lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro