Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Thẳng Thừng Từ...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Chí Hằng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi tới xách đồ trên tay Triệu lão thái: "Nặng như vậy, chả trách nương lại về muộn đến thế. Nương, trong giỏ là gì vậy?"
Triệu lão thái trả lời: "Quả óc chó, bọn ta tìm thấy một cây óc chó lớn."
Bởi vì mặt đất ẩm quá không thể đổ lên được, cho nên bà vừa nói, vừa đổ quả óc chó lên chiếc giường lớn trong phòng tiện ích, óc chó phủ kín cả chiếc giường thành một lớp dày.
"Quả óc chó rất hiếm, giá hai mươi xu một cân, bấy nhiêu có thể bán được rất nhiều tiền, có thể mua được rất nhiều đồ ăn." Triệu Chí Hằng vui vẻ ra mặt, có tiền, tam thúc có thể mua nhiều đồ ăn hơn, không cần lo lắng về việc bị đói nữa, tam thúc chợt cảm thấy trên vai mình bớt áp lực hơn.
Hôm nay đã có một vụ thu hoạch bội thu, mọi người đều rất vui mừng.
Ngọc Khải cười nói: “Tam thúc, trên núi còn nhiều lắm, vẫn chưa đem về hết, sáng mai chúng ta sẽ lên núi mang phần còn lại về. Đúng rồi, nhân tiện, đại tỷ cũng tìm được một cây óc chó, tuy không nhiều nhưng quả to và rất ngọt, con sẽ rửa sạch óc chó cho tam thúc và các đệ muội nếm thử. "
Ngọc Khải bưng chậu rửa quả óc chó hôm nay hái được, mỉm cười vui vẻ. Ngày trước họ phải vào sau núi hái trái rừng ăn, nhưng mùi vị không ngon bằng bây giờ. Từ khi tổ phụ gặp chuyện sau núi, tam thúc đã cấm không cho phép họ ra sau núi nữa.
Lần trước Ngọc Viêm không nghe lời, lén lút cùng bạn bè trong thôn tới sau núi, bị tam thúc phát hiện ra, đánh vào mông Ngọc Viêm mấy phát.
Từ khi tổ mẫu và đại tỷ trở về, không khí trong gia đình cũng bớt buồn bã hơn, cả nhà cùng nhau chung sức tìm mọi cách cải thiện cuộc sống gia đình.
Triệu Chí Hằng trước tiên lấy hai quả óc chó cho hai đứa cháu trai cháu gái, đặt vào tay bọn chúng: “Ăn từ từ, óc chó có hạt, đừng có nuốt, nếu không bị nghẹn đó.”
Ngọc Hoa sáu tuổi nhẹ nhàng nói: "Bọn con nhớ rồi, tam thúc, thúc cũng nhanh ăn đi! Ôi, ngọt quá!"
Ngọc Thành cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn ngọt hơn kẹo nãi nãi mua cho chúng ta lúc trước nữa!”
Ngọc Niên mới năm tuổi ăn đến mức miệng đã chu ra, không kịp nói chuyện. Ngọc Hoa ăn óc chó ngọt ngào với vẻ mặt vui vẻ, nhìn đại tỷ rồi cẩn thận nhặt những viên óc chó do huynh đệ mình đánh rơi xuống đất nói: “Óc chó ngon quá, ta muốn giữ lại hạt giống để trồng ngoài sân, để mỗi năm có thể ăn óc chó ngọt ngào như vậy."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái trả lời: "Quả óc chó, bọn ta tìm thấy một cây óc chó lớn."
Bởi vì mặt đất ẩm quá không thể đổ lên được, cho nên bà vừa nói, vừa đổ quả óc chó lên chiếc giường lớn trong phòng tiện ích, óc chó phủ kín cả chiếc giường thành một lớp dày.
"Quả óc chó rất hiếm, giá hai mươi xu một cân, bấy nhiêu có thể bán được rất nhiều tiền, có thể mua được rất nhiều đồ ăn." Triệu Chí Hằng vui vẻ ra mặt, có tiền, tam thúc có thể mua nhiều đồ ăn hơn, không cần lo lắng về việc bị đói nữa, tam thúc chợt cảm thấy trên vai mình bớt áp lực hơn.
Hôm nay đã có một vụ thu hoạch bội thu, mọi người đều rất vui mừng.
Ngọc Khải cười nói: “Tam thúc, trên núi còn nhiều lắm, vẫn chưa đem về hết, sáng mai chúng ta sẽ lên núi mang phần còn lại về. Đúng rồi, nhân tiện, đại tỷ cũng tìm được một cây óc chó, tuy không nhiều nhưng quả to và rất ngọt, con sẽ rửa sạch óc chó cho tam thúc và các đệ muội nếm thử. "
Ngọc Khải bưng chậu rửa quả óc chó hôm nay hái được, mỉm cười vui vẻ. Ngày trước họ phải vào sau núi hái trái rừng ăn, nhưng mùi vị không ngon bằng bây giờ. Từ khi tổ phụ gặp chuyện sau núi, tam thúc đã cấm không cho phép họ ra sau núi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước Ngọc Viêm không nghe lời, lén lút cùng bạn bè trong thôn tới sau núi, bị tam thúc phát hiện ra, đánh vào mông Ngọc Viêm mấy phát.
Từ khi tổ mẫu và đại tỷ trở về, không khí trong gia đình cũng bớt buồn bã hơn, cả nhà cùng nhau chung sức tìm mọi cách cải thiện cuộc sống gia đình.
Triệu Chí Hằng trước tiên lấy hai quả óc chó cho hai đứa cháu trai cháu gái, đặt vào tay bọn chúng: “Ăn từ từ, óc chó có hạt, đừng có nuốt, nếu không bị nghẹn đó.”
Ngọc Hoa sáu tuổi nhẹ nhàng nói: "Bọn con nhớ rồi, tam thúc, thúc cũng nhanh ăn đi! Ôi, ngọt quá!"
Ngọc Thành cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn ngọt hơn kẹo nãi nãi mua cho chúng ta lúc trước nữa!”
Ngọc Niên mới năm tuổi ăn đến mức miệng đã chu ra, không kịp nói chuyện. Ngọc Hoa ăn óc chó ngọt ngào với vẻ mặt vui vẻ, nhìn đại tỷ rồi cẩn thận nhặt những viên óc chó do huynh đệ mình đánh rơi xuống đất nói: “Óc chó ngon quá, ta muốn giữ lại hạt giống để trồng ngoài sân, để mỗi năm có thể ăn óc chó ngọt ngào như vậy."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro