Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Thẳng Thừng Từ...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Linh Chi nhìn ba cái đầu cà rốt nhỏ trước mắt, quần áo trên người mặc dù có chút cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ, trên đầu cũng không có con bọ nhỏ đáng sợ nào, nàng cũng thích thân thiết với trẻ con: “Các ngươi đều thích ăn óc chó đến vậy sao?"
Ngọc Thành vội vàng gật đầu: “Đệ thích lắm. Đại tỷ ơi, óc chó ngon thật đấy, đệ sẽ lấy xẻng đào hố trồng ngoài sân. Như vậy không ai có thể trộm óc chó được.”
Triệu Linh Chi bật cười, gõ nhẹ vào đầu Ngọc Thành: “Cái đầu nhỏ này thật thông minh, đi thôi, tỷ giúp đệ đào hố gieo những hạt óc chó này xuống.”
Hạnh phúc của đám trẻ thật đơn giản, vài quả óc chó ngọt ngào cũng có thể khiến chúng quên đi nỗi buồn, bắt đầu dùng hành động của chính mình để hướng tới tương lai tươi đẹp được ăn óc chó mỗi ngày.
Đào một cái hố, đặt hạt óc chó vào, đổ một ít nước, lấp đất lại và đợi mùa xuân đến, hạt giống sẽ bén rễ và nảy mầm. Những quả óc chó này đã hấp thụ dị năng hệ mộc, lõi óc chó bên trong đã ngưng tụ hầu hết các dị năng hệ mộc, trở thành giống cải tiến.
Buổi tối, vì hôm nay thu hoạch được nhiều nên khi nấu cơm, Vân Thị đã cho thêm hai thìa gạo vào, cháo rất đặc.
Trên bàn còn có món đậu đũa ngâm mùa hè còn chưa ăn hết, chúng rất ngon. Triệu Linh Chi rất thích hương vị mới lạ này.
Đến lúc tận thế, nếu những món ăn này có thể ăn được thì tốt rồi, mùi vị thì không dám mong đợi, nhưng cũng không có cách chế biến nào tốt hơn.
Nếu không phải trong chỉ có bấy nhiêu cháo, nàng thậm chí có thể ăn thêm hai bát đậu ngâm nữa.
Vốn dĩ Triệu Linh Chi muốn phụ rửa bát đĩa, nhưng đệ đệ Ngọc Khải đã nhanh hơn, đem bát đĩa đi mất: "Tỷ nghỉ ngơi đi, đệ sẽ rửa bát."
Triệu Linh Chi hài lòng gật đầu: "Cảm ơn đệ Ngọc Khải!"
Triệu Ngọc Khải có chút xấu hổ: "Đại tỷ đã khổ cực rồi, đệ là cháu đích tôn, đệ phải gánh vác trách nhiệm của mình."
Ngọc Viêm cũng đi phụ rửa bát, hai huynh đệ đảm nhận phần việc nhà còn lại.
Triệu Chí Hằng bùi ngùi: "Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai đứa trẻ này đã trở nên hiểu chuyện hơn, như thể lớn lên chỉ sau một đêm. Mặc dù trưởng thành như thế này thật tàn nhẫn nhưng chúng đều đang phát triển theo hướng tốt hơn."
Triệu lão thái rất hài lòng gật đầu nói: "Thời gian này ngươi và các hài tử vất vả rồi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đừng chép sách nữa, đi ngủ sớm đừng để bị đau mắt."Vân thị đun nước nóng tắm rửa cho cả nhà rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngọc Thành vội vàng gật đầu: “Đệ thích lắm. Đại tỷ ơi, óc chó ngon thật đấy, đệ sẽ lấy xẻng đào hố trồng ngoài sân. Như vậy không ai có thể trộm óc chó được.”
Triệu Linh Chi bật cười, gõ nhẹ vào đầu Ngọc Thành: “Cái đầu nhỏ này thật thông minh, đi thôi, tỷ giúp đệ đào hố gieo những hạt óc chó này xuống.”
Hạnh phúc của đám trẻ thật đơn giản, vài quả óc chó ngọt ngào cũng có thể khiến chúng quên đi nỗi buồn, bắt đầu dùng hành động của chính mình để hướng tới tương lai tươi đẹp được ăn óc chó mỗi ngày.
Đào một cái hố, đặt hạt óc chó vào, đổ một ít nước, lấp đất lại và đợi mùa xuân đến, hạt giống sẽ bén rễ và nảy mầm. Những quả óc chó này đã hấp thụ dị năng hệ mộc, lõi óc chó bên trong đã ngưng tụ hầu hết các dị năng hệ mộc, trở thành giống cải tiến.
Buổi tối, vì hôm nay thu hoạch được nhiều nên khi nấu cơm, Vân Thị đã cho thêm hai thìa gạo vào, cháo rất đặc.
Trên bàn còn có món đậu đũa ngâm mùa hè còn chưa ăn hết, chúng rất ngon. Triệu Linh Chi rất thích hương vị mới lạ này.
Đến lúc tận thế, nếu những món ăn này có thể ăn được thì tốt rồi, mùi vị thì không dám mong đợi, nhưng cũng không có cách chế biến nào tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải trong chỉ có bấy nhiêu cháo, nàng thậm chí có thể ăn thêm hai bát đậu ngâm nữa.
Vốn dĩ Triệu Linh Chi muốn phụ rửa bát đĩa, nhưng đệ đệ Ngọc Khải đã nhanh hơn, đem bát đĩa đi mất: "Tỷ nghỉ ngơi đi, đệ sẽ rửa bát."
Triệu Linh Chi hài lòng gật đầu: "Cảm ơn đệ Ngọc Khải!"
Triệu Ngọc Khải có chút xấu hổ: "Đại tỷ đã khổ cực rồi, đệ là cháu đích tôn, đệ phải gánh vác trách nhiệm của mình."
Ngọc Viêm cũng đi phụ rửa bát, hai huynh đệ đảm nhận phần việc nhà còn lại.
Triệu Chí Hằng bùi ngùi: "Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai đứa trẻ này đã trở nên hiểu chuyện hơn, như thể lớn lên chỉ sau một đêm. Mặc dù trưởng thành như thế này thật tàn nhẫn nhưng chúng đều đang phát triển theo hướng tốt hơn."
Triệu lão thái rất hài lòng gật đầu nói: "Thời gian này ngươi và các hài tử vất vả rồi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đừng chép sách nữa, đi ngủ sớm đừng để bị đau mắt."Vân thị đun nước nóng tắm rửa cho cả nhà rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro