Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Thẳng Thừng Từ...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Ngày hôm sau, mọi người đều dậy sớm, muốn mang những quả óc chó trên núi về càng sớm càng tốt, Triệu Chí Hằng cũng muốn đi theo.
Triệu lão thái kiên quyết cự tuyệt, nhìn tiểu nhi tử ương ngạnh của mình: “Chân của ngươi đi chậm không có vấn đề gì, nhưng nếu đi nhanh, ngươi liền có thể thấy mình bị khập khiễng. Ngươi không thể lên núi, tránh làm cho vết thương nặng hơn. Khi nào có tiền trong tay, ta sẽ chữa đôi chân của ngươi trước, không được để lại căn nguyên căn bệnh này."
Triệu Chí Hằng lắc đầu, kiên quyết nói: "Nương, con không học nữa, con sẽ đi làm nuôi nương."
“Đần độn!” Triệu lão thái vẻ mặt khó coi mắng: “Tiên sinh ngươi nói ngươi học giỏi, nếu chăm chỉ học tập có thể đỗ tú tài. Hơn nữa, bây giờ trong nhà còn có ta, tẩu và cháu gái ngươi, ngươi hãy chăm sóc đôi chân ngươi cho tốt và học tập chăm chỉ cho kỳ thi. Ngươi có thể thi đạt hay không, phải thử mới biết. Hơn nữa, cho dù ngươi không tham gia khoa thi, ta là nương ngươi, cũng sẽ không để ngươi khập khiễng lên núi vác đồ."
Vân Thị cũng gật đầu: “Đúng rồi đó Chí Hằng, đừng lo, chúng ta có thể mang những quả óc chó đó xuống. Đợi sức khỏe của đệ tốt hơn, đệ có thể làm việc được rồi. Trước đây là bất đắc dĩ, còn bây giờ đã có mọi người ở nhà, đệ đừng bướng bỉnh."
Triệu Chí Hằng cảm thấy áy náy, tự trách mình, cảm thấy mọi việc trong gia đình đều vì hắn mà sa sút như vậy, hai mắt đỏ hoe.
Triệu Linh Chi thấy vậy nói: "Tam thúc ơi, quả óc chó trên núi cũng không nhiều đâu, thúc yên tâm, chúng ta có thể mang về hết. Người ta thường nói, sức khỏe là vốn quý nhất. Nếu sức khỏe không tốt thì quãng đời sau phải làm thế nào? Nãi nãi, lão nhân gia nói rất có lý, thúc hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau này cả nhà vẫn phải trông cậy vào thúc. Tương lai thúc đỗ tú tài, có thể mở một trường tư thục trong làng rồi.”
“Thúc không chỉ có thể kiếm được tiền để nuôi sống gia đình mà còn có thể dạy các đệ muội biết đọc biết viết, thậm chí có thể bồi dưỡng ra những người tài. Đến lúc đó chúng ta không chỉ có tiền mà còn có địa vị, những kẻ có dã tâm sẽ không dám ức hiếp gia đình chúng ta.”
Triệu Chí Hằng dưới sự thuyết phục của gia đình đành gật đầu: "Ta nhớ rồi, ta nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng."
Ăn sáng xong, Triệu lão thái và Vân Thị vác đòn gánh trên vai, treo giỏ ở hai đầu, Triệu Linh Chi và hai đệ đệ tiếp tục khiêng thúng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái kiên quyết cự tuyệt, nhìn tiểu nhi tử ương ngạnh của mình: “Chân của ngươi đi chậm không có vấn đề gì, nhưng nếu đi nhanh, ngươi liền có thể thấy mình bị khập khiễng. Ngươi không thể lên núi, tránh làm cho vết thương nặng hơn. Khi nào có tiền trong tay, ta sẽ chữa đôi chân của ngươi trước, không được để lại căn nguyên căn bệnh này."
Triệu Chí Hằng lắc đầu, kiên quyết nói: "Nương, con không học nữa, con sẽ đi làm nuôi nương."
“Đần độn!” Triệu lão thái vẻ mặt khó coi mắng: “Tiên sinh ngươi nói ngươi học giỏi, nếu chăm chỉ học tập có thể đỗ tú tài. Hơn nữa, bây giờ trong nhà còn có ta, tẩu và cháu gái ngươi, ngươi hãy chăm sóc đôi chân ngươi cho tốt và học tập chăm chỉ cho kỳ thi. Ngươi có thể thi đạt hay không, phải thử mới biết. Hơn nữa, cho dù ngươi không tham gia khoa thi, ta là nương ngươi, cũng sẽ không để ngươi khập khiễng lên núi vác đồ."
Vân Thị cũng gật đầu: “Đúng rồi đó Chí Hằng, đừng lo, chúng ta có thể mang những quả óc chó đó xuống. Đợi sức khỏe của đệ tốt hơn, đệ có thể làm việc được rồi. Trước đây là bất đắc dĩ, còn bây giờ đã có mọi người ở nhà, đệ đừng bướng bỉnh."
Triệu Chí Hằng cảm thấy áy náy, tự trách mình, cảm thấy mọi việc trong gia đình đều vì hắn mà sa sút như vậy, hai mắt đỏ hoe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Linh Chi thấy vậy nói: "Tam thúc ơi, quả óc chó trên núi cũng không nhiều đâu, thúc yên tâm, chúng ta có thể mang về hết. Người ta thường nói, sức khỏe là vốn quý nhất. Nếu sức khỏe không tốt thì quãng đời sau phải làm thế nào? Nãi nãi, lão nhân gia nói rất có lý, thúc hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau này cả nhà vẫn phải trông cậy vào thúc. Tương lai thúc đỗ tú tài, có thể mở một trường tư thục trong làng rồi.”
“Thúc không chỉ có thể kiếm được tiền để nuôi sống gia đình mà còn có thể dạy các đệ muội biết đọc biết viết, thậm chí có thể bồi dưỡng ra những người tài. Đến lúc đó chúng ta không chỉ có tiền mà còn có địa vị, những kẻ có dã tâm sẽ không dám ức hiếp gia đình chúng ta.”
Triệu Chí Hằng dưới sự thuyết phục của gia đình đành gật đầu: "Ta nhớ rồi, ta nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng."
Ăn sáng xong, Triệu lão thái và Vân Thị vác đòn gánh trên vai, treo giỏ ở hai đầu, Triệu Linh Chi và hai đệ đệ tiếp tục khiêng thúng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro