Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Xem Nắm Đấm Của...

Mễ Hoa Hoa

2024-09-15 04:38:06

Triệu Linh Chi nhếch môi nhìn những người này, lòng tham lam, vô liêm sỉ của họ lúc này đã được bộc lộ ra hết.

Nói chuyện với loại người này thật lãng phí thời gian.

Ngay cả khi cầu xin, cũng sẽ không nhận được sự thương xót từ những người này, đám người này chỉ muốn cướp tất cả số thức ăn này.

Nàng từng trải qua ngày tận thế, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, mất nhân tính, Triệu Linh Chi biết cách đơn giản nhất để đối phó với những người này, đó chính là vũ lực!

Hai bên đường đều có đá, Triệu Linh Chi siết chặt nắm đấm nói: “Muốn dùng vũ lực để cướp đoạt đồ của ta, các ngươi đây là muốn xem da thịt của ngươi mạnh hơn hay nắm đấm của ta mạnh hơn?”

Nói xong, Triệu Linh Chi dùng cuộn tròn nắm đấm đấm vào tảng đá bên cạnh.

Bề mặt của đá tuy bị phong hóa đã mòn đi nhưng kết cấu vẫn rất cứng.

Lúc này, sau một đòn của Triệu Linh Chi, xung quanh các cạnh xuất hiện những vết nứt, vết nứt ngày càng lớn, sau đó những tảng đá vỡ rơi xuống đất.

Đôi mắt to sáng của Vân Thị hơi nheo lại, cằm hơi hếch lên, ánh mắt khinh thường nhìn những nữ nhân tham lam này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Triệu Vân Thời giống như một con cáo lười biếng, kiêu ngạo và xinh đẹp.

Nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất là nghèo mà không biết cố gắng, chỉ biết ghen tị rồi cướp bóc của người khác.

Vương thị, Lưu Quế Hoa còn có những ánh mắt tham lam của những nữ nhân kia, nhìn thấy sự lợi hại của Triệu Linh chi, bị dọa sợ đến liên tiếp lui về phía sau mấy bước, trợ mắt líu lưỡi: “Con, con là yêu quái sao?"

Triệu Linh Chi cười lạnh, tến về phía trước hai bước, lại đập vào tảng đá một đấm: “Ha ha, nếu ta mà là yêu quái, còn dùng tay không để đập đá hù dọa các người sao? Trực tiếp một ngụm, ăn hết tất cả các người, sạch sẽ xong việc, khỏi lãng phí miệng lưỡi."

Triệu lão thái mặc dù kinh ngạc sức mạnh của cháu gái thay đổi mạnh mẽ, nhưng đây chính là cháu gái ruột của bà, không thể nhầm lẫn được.

Bây giờ thật may mắn cháu gái mình rất lợi hại, dọa cho những kẻ lòng tham không đáy này phải lùi lại.

Triệu lão thái thấy không còn nguy hiểm nữa, lớn tiếng mắng: "Chó ngoan không cản đường, còn không mau tránh ra, còn muốn cướp đồ của nhà ta, ta sẽ để cháu gái của ta đánh các người! Đánh cho đến khi các người mặt mũi bầm dập, ngay cả tứ thân phụ mẫu của các ngươi đều nhận không ra."

Vân Thị cũng không sợ hãi nữa, thẳng thẳng lưng nói "Mau tránh ra, nắm đấm của nhi nữ ta không biết nhận mặt người đâu."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0