Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Cùng Sinh Gian...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Linh Chi ở phía trước mở đường, Vương thị và những người khác bị dọa sợ không dám phản bác, ấm ức mà lui dạt sang hai bên đường, trừng mắt bất lực nhìn đám người Triệu lão thái này nghênh ngang mà đi qua.
Đợi đến khi đám người Triệu lão thái đi xa, Vương thị mới nhìn đống đất đã vỡ nát cách đó không xa: “Cái đứa cháu gái Triệu lão thái hơi tà dị!"
"Đúng vậy, chính là yêu quái." Lưu Quế Hoa phụ họa, không có cướp được cá, tim đau muốn nhỏ máu, nuốt nuốt nước miếng.
Một nữ nhân đằng sau, kinh hô một tiếng: “Các ngươi cũng đừng quên, nhi tử lớn của Triệu lão thái Triệu Chí Mãnh sức lực phi thường, một người có thể đánh bại nhiều chàng trai khỏe mạnh. Triệu Linh Chi này là con của Triệu Chí Mãnh, giống cha nó."
Lời nói của nữ nhân khiến cho mấy người sững sờ, chợt bừng tỉnh nhận ra.
"Đúng vậy, Triệu Chí Mãnh năm đó rất lợi hại, ông ta chính là người hung hãn nhất trong thôn." Một nữ nhân khác nói, nhớ lại chuyện trước kia.
Vương thị khinh thường nhất xem không được Triệu lão thái trong nhà tốt, nghe nói như thế, trả lời lại một cách mỉa mai: “Mạnh mẽ thì như thế nào? Còn không phải đã bị chết ở biên quan! Triệu lão thái chính là kẻ bạc mệnh, khắc chết mất hai cái nhi tử, bây giờ lại khắc chết trượng phu.
Mà ngay cả rơi vào trong tay thổ phỉ, cũng có thể khắc chết thổ phỉ, mệnh cứng lắm! Chúng ta cũng không thể cùng người như vậy qua lại, nói không chừng ngày nào đó cũng bị khắc chết. Cái con Triệu Linh Chi cũng không là thứ tốt lành gì, cùng một bộ dạng chết chóc với Triệu lão thái, đều là cao số bạc mệnh không có phúc khí."
Lưu Quế Hoa cũng phụ họa, cùng chung mối hận: “Chu gia lần này cũng xui xẻo, đã định hôn với cái con nha đầu Triệu gia, hơn nữa lại còn không còn trong sạch, thật sự là ủy khuất Chu tú tài."
"Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc." Những nữ nhân kia nhao nhao nghị luận, chờ xem xem chuyện cười.
Vương thị hai con mắt híp lại, nảy ra dự định, nhất định lần này phải làm cho Triệu gia không đứng dậy được.
Vương thị nhìn con đường nhỏ đi lên núi: “Hừ, ngày mai mặc kệ cái Triệu lão thái này đi chỗ nào, chúng ta đều đi theo. Gặp được thứ tốt, chúng ta nhiều người, sao có thể không cướp được của bọn họ?"
"Đúng!" Mấy người nhao nhao đồng ý.
Trước kia bọn họ đều hâm mộ đến ghen ghét với cuộc sống của Triệu gia, bây giờ Triệu gia rơi vào khốn đốn. Thấy Triệu gia không bằng nhà bọn họ, trong lòng lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi đến khi đám người Triệu lão thái đi xa, Vương thị mới nhìn đống đất đã vỡ nát cách đó không xa: “Cái đứa cháu gái Triệu lão thái hơi tà dị!"
"Đúng vậy, chính là yêu quái." Lưu Quế Hoa phụ họa, không có cướp được cá, tim đau muốn nhỏ máu, nuốt nuốt nước miếng.
Một nữ nhân đằng sau, kinh hô một tiếng: “Các ngươi cũng đừng quên, nhi tử lớn của Triệu lão thái Triệu Chí Mãnh sức lực phi thường, một người có thể đánh bại nhiều chàng trai khỏe mạnh. Triệu Linh Chi này là con của Triệu Chí Mãnh, giống cha nó."
Lời nói của nữ nhân khiến cho mấy người sững sờ, chợt bừng tỉnh nhận ra.
"Đúng vậy, Triệu Chí Mãnh năm đó rất lợi hại, ông ta chính là người hung hãn nhất trong thôn." Một nữ nhân khác nói, nhớ lại chuyện trước kia.
Vương thị khinh thường nhất xem không được Triệu lão thái trong nhà tốt, nghe nói như thế, trả lời lại một cách mỉa mai: “Mạnh mẽ thì như thế nào? Còn không phải đã bị chết ở biên quan! Triệu lão thái chính là kẻ bạc mệnh, khắc chết mất hai cái nhi tử, bây giờ lại khắc chết trượng phu.
Mà ngay cả rơi vào trong tay thổ phỉ, cũng có thể khắc chết thổ phỉ, mệnh cứng lắm! Chúng ta cũng không thể cùng người như vậy qua lại, nói không chừng ngày nào đó cũng bị khắc chết. Cái con Triệu Linh Chi cũng không là thứ tốt lành gì, cùng một bộ dạng chết chóc với Triệu lão thái, đều là cao số bạc mệnh không có phúc khí."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Quế Hoa cũng phụ họa, cùng chung mối hận: “Chu gia lần này cũng xui xẻo, đã định hôn với cái con nha đầu Triệu gia, hơn nữa lại còn không còn trong sạch, thật sự là ủy khuất Chu tú tài."
"Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc." Những nữ nhân kia nhao nhao nghị luận, chờ xem xem chuyện cười.
Vương thị hai con mắt híp lại, nảy ra dự định, nhất định lần này phải làm cho Triệu gia không đứng dậy được.
Vương thị nhìn con đường nhỏ đi lên núi: “Hừ, ngày mai mặc kệ cái Triệu lão thái này đi chỗ nào, chúng ta đều đi theo. Gặp được thứ tốt, chúng ta nhiều người, sao có thể không cướp được của bọn họ?"
"Đúng!" Mấy người nhao nhao đồng ý.
Trước kia bọn họ đều hâm mộ đến ghen ghét với cuộc sống của Triệu gia, bây giờ Triệu gia rơi vào khốn đốn. Thấy Triệu gia không bằng nhà bọn họ, trong lòng lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro