Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Cùng Sinh Gian...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Ghen tị đố kỵ, khiến những người này không nhớ tới lòng tốt của người khác, ân nghĩa của người khác.
Đi trên đường núi, Triệu Ngọc Viêm hiếu kỳ hỏi: "Đại tỷ, vừa rồi rõ ràng có thể đánh bại mấy cái nữ nhân đáng ghét kia, tỷ vì cái gì mà không đánh?"
Triệu Linh Chi cười lạnh, kiên nhẫn giản giải cho đệ đệ: “Ta chính xác là có thể đánh bại bọn họ, nhưng đánh những người này, các nàng lại vu cáo ta, thì phải làm sao?"
Triệu lão thái gật đầu: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người phải đền mạng. Nếu chúng ta đánh bọn họ, mấy bà già này sẽ vu oan cho tỷ tỷ ngươi đã đánh làm bọn họ bị thương, khiến nhà ta phải bồi thường tiền.
Những nữ nhân này không chỉ đại biểu cho bản thân họ, đằng sau họ còn có người nhà của họ, nếu tính như vậy, lên tới mấy chục nhân khẩu. Đánh bọn họ, chúng ta không chiếm lý, bị mấy chục người nhà bọn họ chặn không cho vào cổng. Cho dù có tộc trưởng ra mặt, cuối cùng chúng ta vẫn phải bồi thường tiền hay sao. Cái việc phí công vô ích như vậy, chúng ta nhịn một chút là xong rồi, cũng không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy."
"Vậy... chúng ta cứ như vậy để bọn họ ức hiếp chúng ta?" Triệu Ngọc Viêm không phục: “Rõ ràng chúng ta có thể đánh bại bọn họ, nhưng vẫn phải chịu lại còn chịu ức hiếp, rất khó chịu."
Triệu Linh Chi vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc Viêm, an ủi đệ đệ, dạy bảo đệ đệ làm việc phải linh hoạt biến hóa: “Đánh hội đồng rất nguy hiểm, chúng ta có thể đợi bọn họ ở một mình, sau đó giáo huấn họ.
Đệ phải nhớ kỹ, lúc chúng ta còn nhỏ yếu, dù có giáo huấn, thì phải bảo vệ mình trước tiên, sau đó mới vụng trộm mà thực hiện. Thấy bọn họ đen đủi chịu trừng phạt, còn không biết là ai đã ra tay, đệ không cảm thấy rất là thú vị sao?"
Triệu Linh Chi cũng không muốn đệ đệ lớn lên trở thành một kẻ ngốc quá mức chính trực, chịu thiệt thòi.
Vân Thị vừa muốn uốn nắn nhi nữ, không được đem đứa trẻ dạy hư, nhưng bị Triệu lão thái ngăn cản: “Đúng rồi, co được duỗi được mới chính là anh hùng. Làm bất cứ chuyện gì, thì hãy cân nhắc hậu quả, nếu như có hại nhiều hơn ích lợi, vậy thì đừng làm, nhịn xuống cơn tức này; nếu như lợi ích so với có hại nhiều hơn, thì làm. Làm như thế nào? Cũng phải học hỏi đấy, các ngươi còn nhỏ, sau này từ từ học."
"Ồ." Triệu Ngọc Viêm gật đầu, nhớ kỹ những lời tổ mẫu và tỷ tỷ nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi trên đường núi, Triệu Ngọc Viêm hiếu kỳ hỏi: "Đại tỷ, vừa rồi rõ ràng có thể đánh bại mấy cái nữ nhân đáng ghét kia, tỷ vì cái gì mà không đánh?"
Triệu Linh Chi cười lạnh, kiên nhẫn giản giải cho đệ đệ: “Ta chính xác là có thể đánh bại bọn họ, nhưng đánh những người này, các nàng lại vu cáo ta, thì phải làm sao?"
Triệu lão thái gật đầu: “Thiếu nợ thì trả tiền, giết người phải đền mạng. Nếu chúng ta đánh bọn họ, mấy bà già này sẽ vu oan cho tỷ tỷ ngươi đã đánh làm bọn họ bị thương, khiến nhà ta phải bồi thường tiền.
Những nữ nhân này không chỉ đại biểu cho bản thân họ, đằng sau họ còn có người nhà của họ, nếu tính như vậy, lên tới mấy chục nhân khẩu. Đánh bọn họ, chúng ta không chiếm lý, bị mấy chục người nhà bọn họ chặn không cho vào cổng. Cho dù có tộc trưởng ra mặt, cuối cùng chúng ta vẫn phải bồi thường tiền hay sao. Cái việc phí công vô ích như vậy, chúng ta nhịn một chút là xong rồi, cũng không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy."
"Vậy... chúng ta cứ như vậy để bọn họ ức hiếp chúng ta?" Triệu Ngọc Viêm không phục: “Rõ ràng chúng ta có thể đánh bại bọn họ, nhưng vẫn phải chịu lại còn chịu ức hiếp, rất khó chịu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Linh Chi vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc Viêm, an ủi đệ đệ, dạy bảo đệ đệ làm việc phải linh hoạt biến hóa: “Đánh hội đồng rất nguy hiểm, chúng ta có thể đợi bọn họ ở một mình, sau đó giáo huấn họ.
Đệ phải nhớ kỹ, lúc chúng ta còn nhỏ yếu, dù có giáo huấn, thì phải bảo vệ mình trước tiên, sau đó mới vụng trộm mà thực hiện. Thấy bọn họ đen đủi chịu trừng phạt, còn không biết là ai đã ra tay, đệ không cảm thấy rất là thú vị sao?"
Triệu Linh Chi cũng không muốn đệ đệ lớn lên trở thành một kẻ ngốc quá mức chính trực, chịu thiệt thòi.
Vân Thị vừa muốn uốn nắn nhi nữ, không được đem đứa trẻ dạy hư, nhưng bị Triệu lão thái ngăn cản: “Đúng rồi, co được duỗi được mới chính là anh hùng. Làm bất cứ chuyện gì, thì hãy cân nhắc hậu quả, nếu như có hại nhiều hơn ích lợi, vậy thì đừng làm, nhịn xuống cơn tức này; nếu như lợi ích so với có hại nhiều hơn, thì làm. Làm như thế nào? Cũng phải học hỏi đấy, các ngươi còn nhỏ, sau này từ từ học."
"Ồ." Triệu Ngọc Viêm gật đầu, nhớ kỹ những lời tổ mẫu và tỷ tỷ nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro