Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Cùng Sinh Gian...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Ngọc Khải nhìn Triệu Linh chi sùng bái: "Đại tỷ, sức lực của tỷ từ khi nào trở nên lớn như vậy?"
Triệu lão thái, Vân Thị cũng tò mò, nhìn Triệu Linh chi, chờ Triệu Linh Chi trả lời.
Triệu Linh Chi khẽ cười cười, thanh âm trong trẻo nói: “Thật ra từ nhỏ con đã rất mạnh mẽ, giống với phụ thân. Con không muốn bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cho nên vẫn luôn giấu kín. Hiện tại chúng ta gặp phải khó khăn nguy hiểm, con muốn giống như phụ thân, đứng ra bảo vệ người nhà."
Một câu nói của Triệu Linh Chi, khiến cho Triệu lão thái, Vân Thị mắt đỏ lên.
"Ngươi, cái đứa nhỏ này." Triệu lão thái thở dài một tiếng: “Lớn thật rồi!"
Sức mạnh lớn sẽ bị người ta truyền đồn thành ác phụ, cái này gây tổn hại đến danh tiếng.
Thế nhưng cháu gái vì bảo vệ người nhà, mạo hiểm mọi thứ, cũng không cần thanh danh.
Vân Thị nghe lời nói của nhi nữ, nghẹn ngào nói: "Nương, con nhớ Chí Mãnh. Có đôi khi con cảm thấy Chí Mãnh vẫn còn chưa chết, một ngày nào đó chàng ta sẽ trở về."
Triệu Linh Chi nghe lời nói này, trong đầu hiện ra một ít nội dung, giống như trong sách sau này có nhắc đến Triệu Chí Mãnh.
Đúng, Triệu Chí Mãnh cùng Triệu Chí Dũng đều không chết.
Nội dung cụ thể không rõ ràng lắm, lúc này đầu của nàng cảm thấy đau nhức, lại thêm nữa là bị hành vi của Triệu Linh Chi trong sách mà tức giận nổi cơn tam bành, đến nỗi quên mất phần lớn nội dung đằng sau.
Triệu lão thái không nói gì, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt rơi xuống, nhìn không rõ đường, nhanh chóng lau đi.
Triệu Linh Chi an ủi: “Năm đó chỉ có mang về mộc bài của phụ thân, cũng không có thi thể. Nói không chừng phụ thân thực sự không có chết, chúng ta cứ vui vẻ sống tốt, có lẽ có một ngày phụ thân sẽ quay trở về."
Vân Thị khóc hu hu : “Cũng không biết ta có thể chờ đến ngày đó hay không ."
Triệu Ngọc Khải, Triệu Ngọc Viêm cũng nhớ phụ thân rồi, tâm tình sa sút.
Triệu lão thái cổ vũ mọi người, lớn tiếng nói: "Mỗi người đều có mệnh của mình, phú quý do trời. Ta và cha các ngươi đời làm việc thiện, cho tới bây giờ không có làm việc trái với lương tâm, ông trời cũng sẽ nhân từ với hậu nhân của chúng ta. Vân Thị, bất kể nói như thế nào, con còn có ba đứa bé, hãy sống thật tốt, bọn trẻ trưởng thành, đều hiếu kính với con."
Vẻ mặt Triệu Linh Chi rất nghiêm túc và chân thành: “Còn có con nữa, con là trường tỷ, con cũng sẽ hiếu kính với trưởng bối, bảo vệ đệ đệ muội muội."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái, Vân Thị cũng tò mò, nhìn Triệu Linh chi, chờ Triệu Linh Chi trả lời.
Triệu Linh Chi khẽ cười cười, thanh âm trong trẻo nói: “Thật ra từ nhỏ con đã rất mạnh mẽ, giống với phụ thân. Con không muốn bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cho nên vẫn luôn giấu kín. Hiện tại chúng ta gặp phải khó khăn nguy hiểm, con muốn giống như phụ thân, đứng ra bảo vệ người nhà."
Một câu nói của Triệu Linh Chi, khiến cho Triệu lão thái, Vân Thị mắt đỏ lên.
"Ngươi, cái đứa nhỏ này." Triệu lão thái thở dài một tiếng: “Lớn thật rồi!"
Sức mạnh lớn sẽ bị người ta truyền đồn thành ác phụ, cái này gây tổn hại đến danh tiếng.
Thế nhưng cháu gái vì bảo vệ người nhà, mạo hiểm mọi thứ, cũng không cần thanh danh.
Vân Thị nghe lời nói của nhi nữ, nghẹn ngào nói: "Nương, con nhớ Chí Mãnh. Có đôi khi con cảm thấy Chí Mãnh vẫn còn chưa chết, một ngày nào đó chàng ta sẽ trở về."
Triệu Linh Chi nghe lời nói này, trong đầu hiện ra một ít nội dung, giống như trong sách sau này có nhắc đến Triệu Chí Mãnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng, Triệu Chí Mãnh cùng Triệu Chí Dũng đều không chết.
Nội dung cụ thể không rõ ràng lắm, lúc này đầu của nàng cảm thấy đau nhức, lại thêm nữa là bị hành vi của Triệu Linh Chi trong sách mà tức giận nổi cơn tam bành, đến nỗi quên mất phần lớn nội dung đằng sau.
Triệu lão thái không nói gì, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt rơi xuống, nhìn không rõ đường, nhanh chóng lau đi.
Triệu Linh Chi an ủi: “Năm đó chỉ có mang về mộc bài của phụ thân, cũng không có thi thể. Nói không chừng phụ thân thực sự không có chết, chúng ta cứ vui vẻ sống tốt, có lẽ có một ngày phụ thân sẽ quay trở về."
Vân Thị khóc hu hu : “Cũng không biết ta có thể chờ đến ngày đó hay không ."
Triệu Ngọc Khải, Triệu Ngọc Viêm cũng nhớ phụ thân rồi, tâm tình sa sút.
Triệu lão thái cổ vũ mọi người, lớn tiếng nói: "Mỗi người đều có mệnh của mình, phú quý do trời. Ta và cha các ngươi đời làm việc thiện, cho tới bây giờ không có làm việc trái với lương tâm, ông trời cũng sẽ nhân từ với hậu nhân của chúng ta. Vân Thị, bất kể nói như thế nào, con còn có ba đứa bé, hãy sống thật tốt, bọn trẻ trưởng thành, đều hiếu kính với con."
Vẻ mặt Triệu Linh Chi rất nghiêm túc và chân thành: “Còn có con nữa, con là trường tỷ, con cũng sẽ hiếu kính với trưởng bối, bảo vệ đệ đệ muội muội."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro