Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Không Làm Kẻ Đạ...

Mễ Hoa Hoa

2024-09-15 04:38:06

Triệu Chí hằng buổi tối trở về, nghe được hành vi của Chu gia, nổi trận lôi đình: “Không được, Nương, con muốn đi Chu gia lý luận phải trái, năm đó nếu như không phải nhờ cha con, Chu Phú Quý đã sớm chết rồi. Hiện tại thi thể của cha con còn chưa lạnh, bọn họ liền từ hôn, lại còn bôi nhọ thanh danh của Linh Chi. Quả thật là vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô sỉ."

Triệu lão thái vội vàng giữ chặt Triệu Chí Hằng, vặn lỗ tai của hắn: “Ngươi cái thằng nhóc này, đến thôn Chu gia, cho dù ngươi có lý, thì có thể làm gì? Đó là thôn Chu gia, đều là người họ Chu, còn có thể hướng về một người ngoài như ah?

Chu Lương Tài kia là tú tài duy nhất của thôn Chu gia, được rất nhiều người nịnh bợ. Không cần Chu Lương Tài động thủ, là có thể đánh ngươi sấp mặt. bộ dạng hấp tấp đi qua đó của ngươi, Ngươi như vậy mạo mạo thất thất đi qua, chỉ có phần bị đánh thôi."

Triệu Linh Chi cũng không hi vọng tam thúc qua đó, nên khuyên giải tam thúc: “Tam thúc, hiện tại chúng ta đã thấy rõ bộ mặt thật hèn hạ vô sỉ của Chu gia, còn tốt hơn là gả qua đó bị bọn họ bắt nạt ạ! Người xưa có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chúng ta bây giờ còn nhỏ yếu, không có năng lực đối kháng với Chu gia, nhưng sau này thì có thể sẽ khác trước.

Cả nhà chúng ta cùng nhau cố gắng, con phụ trách kiếm tiền, tam thúc, thúc phụ trách cuộc thi khoa cử, không chỉ phải thi đậu tú tài, mà còn cần thi đậu cử nhân. Đúng rồi trong nhà còn có ba đệ đệ, con cũng muốn cho đọc sách. Cho dù không thể đi thi, cũng không thể không biết chữ.”

Triệu Chí Hằng vốn đang nổi giận đùng, nghe được lời mẫu thân cùng cháu gái nói chợt sững sờ, sau đó liền tỉnh óc chó lại, hắn phát hiện mình còn không bình tĩnh tỉnh óc chó bằng cháu gái của mình.

Triệu lão thái nhìn về phía cháu gái lớn của mình bằng ánh mắt khen ngợi, cười nói: “Phải, Linh Chi nói đúng lắm. Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ chúng ta còn chưa lớn mạnh, phải chịu đựng. Làm chuyện xấu ắt gặp phải báo ứng, chẳng qua là thời điểm chưa tới mà thôi.”

Triệu Chí Hằng nhẹ gật đầu: “Nương, Linh Chi, ta nhớ kỹ. Về sau chăm chỉ đọc sách, cháu trai cháu gái, ta cũng sẽ dạy. Hiện tại ta đi sao chép sách, kiếm nhiều tiền.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0