Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Không Làm Kẻ Đạ...
Mễ Hoa Hoa
2024-09-15 04:38:06
Triệu Linh Chi giảo hoạt cười cười, vẻ mặt đắc ý, tiến lại gần trước mặt mặt tổ mẫu và tam thúc: “Nãi nãi, tam thúc, con vừa nhìn thấy một hồi trò hay. Từ bà mối kia từ trên lưng lừa rơi xuống đất, con lừa chạy đi, bà ta không đuổi theo. Con vừa mới vào trong rừng cây tìm được con lừa đó, đã cột vào một chỗ khuất. Sáng sớm ngày mai, chúng ta mang con lừa đến thị trấn bán đi, cũng có thể kiếm được một khoản tiền lợi nhuận lớn.”
Triệu lão thái sững sờ, không dám tin mà nhìn về phía cháu gái, sau đó lắc đầu: “Loại tiền tài bất nghĩa này, chúng ta không thể nhận.”
Triệu Chí Hằng cũng lắc đầu: “Đúng vậy đấy, Linh Chi, việc này cùng trộm cắp có gì khác nhau đâu?”
Triệu Linh Chi kinh ngạc, tại tận thế, kẻ mạnh là trên hết, có năng lực, cho dù là đoạt đồ của người khác, cũng là hợp lý.
Nàng đã xem như vô cùng hiền hậu, mà ở chỗ này, lại bị chối bỏ.
Triệu Linh Chi không dám gật bừa, cảm thấy tổ mẫu và tam thúc có chút ngốc, vội vàng phản bác: “Tam thúc, nãi nãi, mọi người cũng quá ngay thẳng rồi ạ? Con nói rõ ràng cho mọi người thông suốt. Đầu tiên, con lừa kia là chính nó tự chạy đi, con đây, chẳng qua là nhặt được.
Mặt khác, mọi người cần hiểu rõ những lời đồn đãi bôi đen thanh danh của con ngoài kia, lan truyền nhanh tới như vậy, tất nhiên là do Từ bà mối làm. Ở một mức độ sâu hơn mà nói, Từ bà mối kia chính là kẻ thù của nhà chúng ta. Hiện tại con nhặt được con lừa, lại phải trả cho Từ bà mối, kẻ thù của nhà chúng ta, thì không phải chúng ta quá ngốc rồi hay sao?”
Triệu lão thái, Triệu Chí Hằng cùng nhìn nhau, đều là sững sờ.
Vân Thị trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu: “Thật là ngốc, người thiện bị người lấn, ngựa tốt bị người cưỡi. Là Từ bà mối và Chu gia đối với chúng ta bất nghĩa trước, vậy cùng đừng trách chúng ta bất nhân. Con lừa kia, không nên trả lại.”
Suy nghĩ cẩn thận, Triệu lão thái cũng hiểu được đạo lý này, bà không chiếm tiện nghi của người khác, nhưng tuyệt đối không làm kẻ ngốc: “Vậy không trả, ngày mai ta phải đi bán con lừa!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Linh Chi ăn mặc quần áo của tam thúc để lại lúc trước, bắt chước cách ăn mặc của nam tử, hơn nữa trên mặt còn bôi tro đen, đeo lên mũ rộng vành.
Triệu lão thái nhìn thấy cháu gái mình như thế, lắc đầu bật cười: “Không mang theo ngươi đi thị trấn, ngươi muốn đi thì nghĩ cách khác đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu lão thái sững sờ, không dám tin mà nhìn về phía cháu gái, sau đó lắc đầu: “Loại tiền tài bất nghĩa này, chúng ta không thể nhận.”
Triệu Chí Hằng cũng lắc đầu: “Đúng vậy đấy, Linh Chi, việc này cùng trộm cắp có gì khác nhau đâu?”
Triệu Linh Chi kinh ngạc, tại tận thế, kẻ mạnh là trên hết, có năng lực, cho dù là đoạt đồ của người khác, cũng là hợp lý.
Nàng đã xem như vô cùng hiền hậu, mà ở chỗ này, lại bị chối bỏ.
Triệu Linh Chi không dám gật bừa, cảm thấy tổ mẫu và tam thúc có chút ngốc, vội vàng phản bác: “Tam thúc, nãi nãi, mọi người cũng quá ngay thẳng rồi ạ? Con nói rõ ràng cho mọi người thông suốt. Đầu tiên, con lừa kia là chính nó tự chạy đi, con đây, chẳng qua là nhặt được.
Mặt khác, mọi người cần hiểu rõ những lời đồn đãi bôi đen thanh danh của con ngoài kia, lan truyền nhanh tới như vậy, tất nhiên là do Từ bà mối làm. Ở một mức độ sâu hơn mà nói, Từ bà mối kia chính là kẻ thù của nhà chúng ta. Hiện tại con nhặt được con lừa, lại phải trả cho Từ bà mối, kẻ thù của nhà chúng ta, thì không phải chúng ta quá ngốc rồi hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu lão thái, Triệu Chí Hằng cùng nhìn nhau, đều là sững sờ.
Vân Thị trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu: “Thật là ngốc, người thiện bị người lấn, ngựa tốt bị người cưỡi. Là Từ bà mối và Chu gia đối với chúng ta bất nghĩa trước, vậy cùng đừng trách chúng ta bất nhân. Con lừa kia, không nên trả lại.”
Suy nghĩ cẩn thận, Triệu lão thái cũng hiểu được đạo lý này, bà không chiếm tiện nghi của người khác, nhưng tuyệt đối không làm kẻ ngốc: “Vậy không trả, ngày mai ta phải đi bán con lừa!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Linh Chi ăn mặc quần áo của tam thúc để lại lúc trước, bắt chước cách ăn mặc của nam tử, hơn nữa trên mặt còn bôi tro đen, đeo lên mũ rộng vành.
Triệu lão thái nhìn thấy cháu gái mình như thế, lắc đầu bật cười: “Không mang theo ngươi đi thị trấn, ngươi muốn đi thì nghĩ cách khác đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro