Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Thiếu Niên Tốt...
Lí Ngư Hoàn
2024-11-02 13:48:28
Cố Tranh khẽ nhíu mày: "Ngươi từ trên vách núi ngã xuống, bị thương ở trán, ngươi... Không biết nói chuyện, nhưng có thể nghe được ta nói?"
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Cố Tranh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, giật mình hỏi: "Nhà ngươi ở bên cạnh thôn Linh Sơn trong núi? Ngươi họ Nhạc, ông nội ngươi là Nhạc đại phu?"
"A... A a..."
Nhạc Linh Chi lại gật đầu, đồng thời dùng tay khoa tay một chút, ý là muốn hắn hỗ trợ.
Trong núi lớn chỉ có một cái thôn Linh Sơn, thôn Linh Sơn chỉ có một đại phu là ông nội của nàng, cũng chỉ có một người câm là nàng, hắn hỏi như vậy, hẳn là nàng và ông nội của nàng đều được người biết đến.
Thần sắc của Cố Tranh lại lập tức phức tạp.
Nàng thế mà là tiểu tức phụ chưa từng gặp mặt của hắn!
Ba năm trước đây cha hắn cha cùng ông nội của nàng đem chuyện chung thân của bọn họ định ra, lúc đó, nàng còn không phải người câm, hắn cũng bởi vì đột nhiên được an bài nhân sinh, đối với hôn sự này rất mâu thuẫn.
Hắn buông sọt chứa cung tiễn xuống, đỡ Nhạc Linh Chi hư yếu ngồi dưới đất, nhìn vết thương trên trán nàng đã không chảy máu, hơi yên tâm.
"Ngươi cùng ông nội ngươi học một chút y thuật, những cái lá này có công hiệu cầm máu tiêu viêm, ngươi đã xử lý tốt vết thương, ta chỉ cần xé miếng vải giúp ngươi băng bó là được đúng không?"
Nhạc Linh Chi tâm tình cực tốt gật đầu, thật sự là thần kỳ, nàng tùy tiện khoa tay một chút, thiếu niên này thế mà có thể xem hiểu được ý tứ của nàng.
Hơn nữa, hắn đã không còn lạnh lùng như ban đầu mà đột nhiên biến thành một thiếu niên tốt nhiệt tình giúp người.
Nhạc Linh Chi suy đoán, hắn khả năng nhận ra ông nội nguyên chủ, còn chịu ân huệ của ông nội nguyên chủ, bởi vì bộ dạng này của hắn có chút giống báo ân.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Cố Tranh từ trong ngực lấy ra cái khăn màu trắng, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch sẽ máu đen trên mặt, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng rất tinh xảo, trong đôi mắt long lanh tựa hồ soi rọi hình bóng của hắn.
Trái tim của Cố Tranh bị khuấy động bỗng nhúc nhích, hắn hiếm khi ôn hòa hỏi: "Lúc ngươi ngã xuống không ai trông thấy?"
Nhạc Linh Chi đang thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của hắn, suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho hắn là có người đẩy nàng xuống.
Nàng vừa "A... A a...", vừa dùng tay khoa tay một trận.
Rất thần kỳ, Cố Tranh lại xem hiểu ý tứ của nàng.
"Ngươi còn sinh bệnh, liền bị tỷ tỷ ngươi lôi kéo đến nhặt củi, sau đó tỷ tỷ ngươi không cùng ngươi ở một chỗ, nàng không biết ngươi ngã xuống, cho nên đến bây giờ đều không ai tới tìm ngươi?"
Nhạc Linh Chi lần nữa gật đầu.
Cố Tranh thần sắc càng ngày càng phức tạp.
Nửa năm trước, mẹ kế của nàng - Lưu thị từng tới trong nhà hắn một lần, yêu cầu nhà hắn đón nàng vào cửa trước thời hạn, nói là có thể không cần sính lễ, bị nương hắn cự tuyệt ngay tại chỗ.
Bởi vậy có thể thấy được, nhà nàng xem nàng là một thứ gì đó vướng víu, có thể nghĩ trong nhà sống như thế nào.
Tiểu tức phụ người câm này, hắn lúc đầu có thể bỏ nàng.
Nhưng là, hiện tại nàng đã thành ra như vậy...
Trong mắt Cố Tranh trừ thương tiếc, còn có một tia áy náy.
Nhạc Linh Chi một mực nhìn hắn không hiểu thấu, thương tiếc thì thôi, nhưng hắn vì sao phải áy náy?
Hắn thiếu nàng cái gì ư?
Một trận choáng váng đánh tới, thân thể Nhạc Linh Chi không bị khống chế ngã về sau.
Cố Tranh vội vàng đỡ lấy nàng, bàn tay đặt tại phía sau lưng nàng, nội lực rả rích chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng.
Nhạc Linh Chi ngay từ đầu không biết rõ tình trạng, phía sau lưng truyền đến cảm giác cực nóng, tinh thần vì đó mà rung một cái, mới ý thức được hắn giống như đang truyền chân khí trong truyền thuyết cho nàng.
Nàng có chút sững sờ, thiếu niên tuấn mỹ này đối với nàng cũng quá tốt đi!
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi được Cố Tranh truyền chân khí, Nhạc Linh Chi cảm giác bản thân tràn đầy sức sống, tinh lực dồi dào, ngay cả không gian dược điền một mực tìm không thấy cũng một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Ha ha, nàng dược điền không gian đi theo nàng qua đến rồi!
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Cố Tranh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, giật mình hỏi: "Nhà ngươi ở bên cạnh thôn Linh Sơn trong núi? Ngươi họ Nhạc, ông nội ngươi là Nhạc đại phu?"
"A... A a..."
Nhạc Linh Chi lại gật đầu, đồng thời dùng tay khoa tay một chút, ý là muốn hắn hỗ trợ.
Trong núi lớn chỉ có một cái thôn Linh Sơn, thôn Linh Sơn chỉ có một đại phu là ông nội của nàng, cũng chỉ có một người câm là nàng, hắn hỏi như vậy, hẳn là nàng và ông nội của nàng đều được người biết đến.
Thần sắc của Cố Tranh lại lập tức phức tạp.
Nàng thế mà là tiểu tức phụ chưa từng gặp mặt của hắn!
Ba năm trước đây cha hắn cha cùng ông nội của nàng đem chuyện chung thân của bọn họ định ra, lúc đó, nàng còn không phải người câm, hắn cũng bởi vì đột nhiên được an bài nhân sinh, đối với hôn sự này rất mâu thuẫn.
Hắn buông sọt chứa cung tiễn xuống, đỡ Nhạc Linh Chi hư yếu ngồi dưới đất, nhìn vết thương trên trán nàng đã không chảy máu, hơi yên tâm.
"Ngươi cùng ông nội ngươi học một chút y thuật, những cái lá này có công hiệu cầm máu tiêu viêm, ngươi đã xử lý tốt vết thương, ta chỉ cần xé miếng vải giúp ngươi băng bó là được đúng không?"
Nhạc Linh Chi tâm tình cực tốt gật đầu, thật sự là thần kỳ, nàng tùy tiện khoa tay một chút, thiếu niên này thế mà có thể xem hiểu được ý tứ của nàng.
Hơn nữa, hắn đã không còn lạnh lùng như ban đầu mà đột nhiên biến thành một thiếu niên tốt nhiệt tình giúp người.
Nhạc Linh Chi suy đoán, hắn khả năng nhận ra ông nội nguyên chủ, còn chịu ân huệ của ông nội nguyên chủ, bởi vì bộ dạng này của hắn có chút giống báo ân.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Cố Tranh từ trong ngực lấy ra cái khăn màu trắng, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch sẽ máu đen trên mặt, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng rất tinh xảo, trong đôi mắt long lanh tựa hồ soi rọi hình bóng của hắn.
Trái tim của Cố Tranh bị khuấy động bỗng nhúc nhích, hắn hiếm khi ôn hòa hỏi: "Lúc ngươi ngã xuống không ai trông thấy?"
Nhạc Linh Chi đang thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của hắn, suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho hắn là có người đẩy nàng xuống.
Nàng vừa "A... A a...", vừa dùng tay khoa tay một trận.
Rất thần kỳ, Cố Tranh lại xem hiểu ý tứ của nàng.
"Ngươi còn sinh bệnh, liền bị tỷ tỷ ngươi lôi kéo đến nhặt củi, sau đó tỷ tỷ ngươi không cùng ngươi ở một chỗ, nàng không biết ngươi ngã xuống, cho nên đến bây giờ đều không ai tới tìm ngươi?"
Nhạc Linh Chi lần nữa gật đầu.
Cố Tranh thần sắc càng ngày càng phức tạp.
Nửa năm trước, mẹ kế của nàng - Lưu thị từng tới trong nhà hắn một lần, yêu cầu nhà hắn đón nàng vào cửa trước thời hạn, nói là có thể không cần sính lễ, bị nương hắn cự tuyệt ngay tại chỗ.
Bởi vậy có thể thấy được, nhà nàng xem nàng là một thứ gì đó vướng víu, có thể nghĩ trong nhà sống như thế nào.
Tiểu tức phụ người câm này, hắn lúc đầu có thể bỏ nàng.
Nhưng là, hiện tại nàng đã thành ra như vậy...
Trong mắt Cố Tranh trừ thương tiếc, còn có một tia áy náy.
Nhạc Linh Chi một mực nhìn hắn không hiểu thấu, thương tiếc thì thôi, nhưng hắn vì sao phải áy náy?
Hắn thiếu nàng cái gì ư?
Một trận choáng váng đánh tới, thân thể Nhạc Linh Chi không bị khống chế ngã về sau.
Cố Tranh vội vàng đỡ lấy nàng, bàn tay đặt tại phía sau lưng nàng, nội lực rả rích chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng.
Nhạc Linh Chi ngay từ đầu không biết rõ tình trạng, phía sau lưng truyền đến cảm giác cực nóng, tinh thần vì đó mà rung một cái, mới ý thức được hắn giống như đang truyền chân khí trong truyền thuyết cho nàng.
Nàng có chút sững sờ, thiếu niên tuấn mỹ này đối với nàng cũng quá tốt đi!
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi được Cố Tranh truyền chân khí, Nhạc Linh Chi cảm giác bản thân tràn đầy sức sống, tinh lực dồi dào, ngay cả không gian dược điền một mực tìm không thấy cũng một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Ha ha, nàng dược điền không gian đi theo nàng qua đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro